×
×

Chị không nhớ rõ đêm ấy, nhưng lòng tốt chị trao đi, hóa ra đã nở hoa, trở thành phép màu cho cả chị và những người xa lạ năm xưa

Đêm Sài Gòn mưa lất phất, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên con hẻm nhỏ. Chị Lan, công nhân vệ sinh môi trường, vừa kết thúc ca làm, vai mỏi nhừ, đẩy chiếc xe rác nặng trĩu về điểm tập kết. Bộ đồng phục cam sờn cũ thấm đẫm mồ hôi và nước mưa. Trong túi áo, chị lần tay kiểm tra, chỉ còn đúng 80 nghìn đồng – số tiền cuối cùng để đi chợ mai, mua thức ăn cho cả nhà.

Đi ngang qua thùng rác đầu hẻm, chị khựng lại. Hai đứa trẻ, một trai một gái, chừng 7-8 tuổi, đang lom khom lục lọi. Đứa bé gái, tóc rối bù, cầm chiếc đèn pin nhỏ soi từng góc thùng rác, nhặt những vỏ chai nhựa bỏ vào bao tải. Thằng anh trai, áo rách vai, vừa lục vừa ho khù khụ vì lạnh. Trên tay chúng là vài hộp kẹo cao su, chắc để bán rong ban ngày. Chị Lan đứng lặng, lòng nặng trĩu. Chị hỏi, giọng trầm ấm:

Tụi con làm gì khuya vậy? Sao không về ngủ?

Đứa bé gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn ánh nước, lí nhí:

Dạ, tụi con nhặt vỏ chai bán lấy tiền mua thuốc cho mẹ. Mẹ con bệnh nặng, nằm ở nhà trọ, không ai chăm…

Thằng anh trai chen vào, giọng nghèn nghẹt:

Bác sĩ nói mẹ phải uống thuốc mỗi ngày, mà tiền bán kẹo không đủ…

Chị Lan siết chặt tay, 80 nghìn trong túi như nặng thêm. Mai đi chợ, con trai chị ở nhà chắc chỉ có cơm trắng với muối. Nhưng nhìn hai đứa trẻ run rẩy, chị không đành lòng. Chị thở dài, rồi mỉm cười:

Thôi, để cô mua kẹo cho hai đứa. Đi theo cô, cô mua cơm cho ăn, rồi mang về cho mẹ nữa.

Hai đứa trẻ ngơ ngác, nhưng rồi líu ríu đi theo. Quán cơm đêm đầu ngõ còn sáng đèn. Chị Lan gọi hai suất cơm hộp đầy đủ, thịt kho, rau xào, canh chua, thêm một suất mang về cho mẹ chúng. Tổng cộng đúng 75 nghìn. Chị dúi nốt 5 nghìn lẻ vào tay đứa bé gái:

Cầm lấy, mua thêm chai nước cho mẹ nhé.

Đứa bé trai mím môi, mắt đỏ hoe, lí nhí cảm ơn. Chúng ăn ngấu nghiến, như thể cả ngày chưa có gì lót dạ. Chị Lan đứng ngoài hiên, lặng lẽ nhìn, lòng vừa ấm áp vừa xót xa. Xong xuôi, chị dặn dò:

Mai đừng lục rác khuya nữa, nguy hiểm lắm. Có gì… cứ cố lên, rồi trời sẽ giúp.

Hai đứa trẻ gật đầu, ôm suất cơm mang về, lầm lũi bước vào con hẻm tối.

15 năm trôi qua, chị Lan giờ đã ngoài 50, vẫn làm công nhân vệ sinh, tóc điểm bạc. Cuộc sống chẳng khá khẩm hơn, nhưng chị vẫn lạc quan, vẫn hay giúp người khi có thể. Một buổi chiều, chị nhận được một phong thư lạ, không ghi tên người gửi, chỉ đề địa chỉ nhà chị. Bên trong là một lá thư viết tay, nét chữ ngay ngắn:

Cô Lan kính mến,
Chắc cô không nhớ tụi cháu, nhưng tụi cháu chưa bao giờ quên chị. 15 năm trước, trong một đêm mưa, cô đã mua cơm cho hai đứa trẻ lục rác và mẹ chúng. Suất cơm đêm đó không chỉ nuôi tụi cháu qua cơn đói, mà còn cho tụi cháu niềm tin vào lòng tốt. Mẹ cháu, nhờ có thuốc, đã khỏe lại. Cháu được một mạnh thường quân giúp đỡ, cho đi học. Giờ em cháu là kỹ sư, còn em là bác sĩ. Tụi cháu  tìm chị mãi mới ra. Đồng hành cùng thư này là một món quà nhỏ, mong cô nhận cho tụi cháu vui.
Cảm ơn chị, vì đã gieo mầm lòng tốt trong tụi cháu.
Kính,
Minh và Hạnh

Trong phong thư là một tấm séc 500 triệu đồng, cùng một tấm thiệp nhỏ ghi: “Để cô xây lại căn nhà cho vững chãi hơn”. Chị Lan ngồi lặng, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Chị không nhớ rõ đêm ấy, nhưng lòng tốt chị trao đi, hóa ra đã nở hoa, trở thành phép màu cho cả chị và những người xa lạ năm xưa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News