1. BỨC DI ẢNH GIỮA PHÒNG KHÁCH
Tôi đứng sững lại ngay ngưỡng cửa.
Căn nhà cấp bốn nằm cuối con hẻm nhỏ ở Gò Vấp không có gì đặc biệt: tường vàng đã bong tróc, bộ salon gỗ chạm hoa văn cũ kỹ, mùi nhang thoang thoảng trong không khí. Nhưng chính giữa phòng khách, trên bức tường đối diện cửa ra vào, là một di ảnh.
Khung ảnh gỗ sẫm màu.
Dải băng tang đen vắt chéo.
Trong ảnh là một người phụ nữ còn rất trẻ, tóc búi thấp, ánh mắt hiền nhưng buồn.
Tôi quay sang nhìn Nam.
Anh đứng sau lưng tôi, tay vẫn còn đặt trên vai tôi như lúc nãy, nhưng lực đã nhẹ đi. Rất nhẹ. Giống như thể chính anh cũng không chắc mình có nên đưa tôi vào nhà hay không.
“Đây là…?” – tôi hỏi, giọng vô thức hạ thấp.
Nam không trả lời ngay.
Mãi vài giây sau, anh mới nói:
“Là chị dâu cũ của anh.”
Tôi sững người.
Chị dâu.
Nam là con trai út trong gia đình có hai anh em. Tôi biết anh trai anh đã mất vì tai nạn giao thông cách đây bảy năm. Nhưng tôi chưa từng nghe anh nhắc đến một người chị dâu nào.
Mẹ Nam từ trong bếp bước ra, tay lau vội vào tạp dề, nở nụ cười xã giao:
“Con là Hạnh phải không? Vô nhà đi con.”
Tôi gật đầu, bước thêm vài bước, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi bức di ảnh.
Tại sao một người không còn là dâu trong nhà lại được treo trang trọng giữa phòng khách?
Và tại sao… Nam chưa từng kể với tôi?
2. NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ MUỐN NÓI VỀ ĐÁM CƯỚI
Tôi quen Nam ba năm.
Ba năm đủ dài để biết anh là người tử tế, điềm đạm, luôn nhường nhịn tôi trong mọi chuyện. Nhưng cũng đủ dài để nhận ra một điều: anh né tránh mọi cuộc trò chuyện liên quan đến hôn nhân.
Ban đầu tôi nghĩ do áp lực tài chính.
Rồi tôi nghĩ anh sợ ràng buộc.
Có lúc, trong những đêm khuya, tôi đã tự hỏi: Hay là anh không yêu mình đủ nhiều?
Mỗi lần tôi nhắc đến đám cưới, Nam đều cười xòa:
“Để từ từ em ơi.”
“Chưa phải lúc.”
“Anh sợ làm khổ người khác.”
Câu cuối cùng, anh nói rất khẽ. Nhưng tôi chưa từng đào sâu.
Cho đến hôm nay.

3. BỮA CƠM IM LẶNG
Bữa cơm ra mắt diễn ra trong một bầu không khí kỳ lạ.
Mẹ Nam hỏi tôi về công việc, gia đình, quê quán. Tôi trả lời lễ phép, cố gắng tỏ ra thoải mái. Ba Nam hầu như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Nam ăn rất ít.
Anh cúi mặt, tránh ánh mắt tôi, tránh cả bức di ảnh treo phía sau lưng tôi.
Khi bữa cơm gần kết thúc, mẹ Nam bỗng nói:
“Con với thằng Nam quen nhau lâu chưa?”
“Dạ… hơn ba năm rồi cô.”
“Vậy chắc cũng tính chuyện lâu dài ha?”
Tôi chưa kịp trả lời, Nam đã lên tiếng:
“Chuyện đó… để từ từ má.”
Không khí đông cứng lại.
Tôi nghe thấy tiếng đũa chạm bát, tiếng quạt máy kêu rè rè, và cả tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực.
Mẹ Nam không nói gì thêm. Bà chỉ liếc nhanh về phía bức di ảnh, rồi cúi xuống ăn tiếp.
Ánh mắt đó… khiến tôi lạnh sống lưng.
4. SỰ THẬT SAU KHUNG ẢNH
Đêm đó, tôi và Nam ngủ trong căn phòng nhỏ phía sau nhà.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng, tôi quay sang:
“Nam.”
“Ừ?”
“Chị trong bức ảnh… là ai vậy anh?”
Nam im lặng rất lâu.
Tôi nghe thấy tiếng anh thở ra, nặng nề.
“Chị tên là Thu.”
“Chị… mất lâu chưa?”
“Bảy năm.”
Tôi giật mình.
“Cùng lúc với anh trai anh?”
Nam gật đầu.
Rồi, như thể đã đến lúc không thể giấu thêm, anh kể.
5. CUỘC HÔN NHÂN CHƯA KỊP DIỄN RA
Thu là người yêu của anh trai Nam từ thời đại học.
Hai người bên nhau gần mười năm, vượt qua đủ thứ khó khăn để chuẩn bị cưới. Đám cưới đã được đặt nhà hàng. Thiệp mời đã in. Ngày cưới chỉ còn cách đúng hai tuần.
Hôm đó, Nam là người chở Thu đi thử váy cưới.
Trên đường về, Nam nhận được cuộc gọi của bạn, mải quay sang nói chuyện, không kịp tránh chiếc xe tải vượt đèn đỏ.
Tai nạn xảy ra trong vài giây.
Nam chỉ bị thương nhẹ.
Thu… không qua khỏi.
Anh trai Nam suy sụp hoàn toàn. Một năm sau, anh mất vì tai nạn khác – người ta nói là tai nạn, nhưng trong nhà ai cũng hiểu đó là một sự buông xuôi.
Nam nói, giọng run run:
“Anh là người chở chị ấy đi… Hạnh à.”
Tôi chết lặng.
6. LÝ DO ANH KHÔNG MUỐN CƯỚI
“Sau chuyện đó,” Nam tiếp tục, “anh sợ hai chữ ‘đám cưới’.”
“Anh sợ… nếu ngày đó không chở chị ấy, nếu không vì anh… thì mọi thứ đã khác.”
Anh nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Anh không tin mình mang lại hạnh phúc cho ai khi bước vào hôn nhân.”
Tôi nghẹn lời.
Bức di ảnh trong phòng khách không chỉ là để tưởng nhớ Thu. Nó là một lời nhắc nhở mỗi ngày rằng hạnh phúc có thể vỡ tan ngay trước thềm hôn lễ.
“Tại sao anh không nói với em?” – tôi hỏi khẽ.
“Vì anh sợ em cũng sẽ bỏ đi.”
7. TWIST: BỨC DI ẢNH KHÔNG PHẢI DO GIA ĐÌNH TREO
Sáng hôm sau, khi Nam ra ngoài mua đồ, tôi ở lại phụ mẹ anh dọn dẹp.
Bất chợt, tôi hỏi:
“Cô ơi… sao nhà mình treo hình chị Thu ở phòng khách vậy cô?”
Mẹ Nam nhìn tôi rất lâu.
Rồi bà nói:
“Không phải cô treo.”
Tôi ngẩng lên.
“Là thằng Nam.”
Bà kể, suốt bảy năm qua, chính Nam là người insist giữ bức di ảnh ở đó. Mỗi lần ba mẹ muốn dời vào phòng thờ, anh đều phản đối.
“Nó tự phạt mình đó con,” bà thở dài.
“Nó nghĩ nếu nó còn được sống bình yên, thì phải nhìn nỗi đau đó mỗi ngày.”
Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
8. ĐỐI MẶT
Tối hôm đó, tôi đứng trước bức di ảnh.
Tôi thắp một nén nhang.
“Chị Thu,” tôi thì thầm, “em không biết chị có nghe được không… nhưng em nghĩ, nếu chị còn sống, chị sẽ không muốn Nam sống như vậy.”
Nam đứng sau lưng tôi.
Tôi quay lại, nắm tay anh:
“Em không sợ cưới anh.”
“Nhưng anh sợ làm khổ em.”
“Khổ nhất là yêu một người mà không được cùng người đó bước tiếp.”
Nam bật khóc.
Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.
9. KẾT
Một tháng sau, bức di ảnh được dời vào phòng thờ.
Không phải vì quên, mà vì đã đến lúc đặt nỗi đau vào đúng chỗ của nó.
Nam chưa cầu hôn tôi ngay.
Nhưng lần đầu tiên, khi tôi nhắc đến đám cưới, anh không né tránh nữa.
Anh chỉ nói:
“Nếu có một ngày anh đủ dũng cảm, em còn chờ không?”
Tôi gật đầu.
Bởi có những cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng hạnh phúc,
mà bắt đầu bằng sự tha thứ – cho người khác, và cho chính mình.