×
×

Chỉ vì một câu nói của mẹ, vợ tôi buông ra lời khiến cả nhà ch//ết lặng… đến khi sự thật được hé lộ, tôi mới biết: Kẻ phá vỡ gia đình này không phải ai khác, mà chính là…

Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy, khi ánh nắng vừa hắt qua khung cửa, mùi cà phê từ bếp lan ra khắp nhà. Mọi thứ đáng ra phải yên bình, nếu như mẹ tôi không buông một câu nhẹ tênh.

“Con dâu nhà người ta dậy từ năm giờ sáng nấu cơm cho cả nhà rồi. Còn con dâu nhà mình… tám giờ vẫn nằm ườn ra.”

Tôi nghe mà giật mình, ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại. Linh – vợ tôi – đang ngồi đối diện, mái tóc rối bù, tay vẫn cầm ly cà phê sữa. Cô ấy khựng lại một chút, rồi mỉm cười lạnh nhạt.

“Dạ, mẹ, con không phải osin. Con cũng đi làm, chứ không phải thức khuya dậy sớm để hầu hạ ai.”

Giọng cô ấy nhẹ, nhưng lạnh hơn cả gió mùa đông.

Mẹ tôi tái mặt. Bà buông đôi đũa, lặng đi vài giây, rồi đứng dậy, bỏ lên phòng mà không nói thêm một lời. Tiếng cửa phòng đóng sầm lại khiến tôi thấy rợn người.

Tôi ngồi giữa hai cơn sóng ngầm – một bên là người sinh ra tôi, một bên là người tôi yêu.
Và chỉ vì một câu nói, căn nhà bỗng trở nên lạnh ngắt.


1. Vợ tôi – kiểu phụ nữ mà mẹ tôi không thích

Tôi và Linh quen nhau khi còn làm chung công ty. Cô ấy là kiểu phụ nữ hiện đại: độc lập, thẳng thắn, không chịu để ai điều khiển. Mẹ tôi thì khác – bà là người phụ nữ miền Bắc truyền thống, tin rằng con dâu tốt là người biết “dậy sớm, ngủ muộn, chăm sóc nhà chồng như nhà mình”.

Ngày tôi cưới Linh, mẹ từng nói nhỏ:

“Con bé đó đẹp, nhưng con cẩn thận. Người phụ nữ mà không biết nấu canh rau thì khó làm vợ đảm lắm.”

Tôi nghĩ bà chỉ nói đùa. Nhưng sau khi Linh về làm dâu, mọi thứ không đơn giản như tôi tưởng.
Mẹ tôi quen dạy bảo, Linh quen phản ứng.
Hai người như hai cực nam châm cùng dấu – càng gần nhau, càng đẩy ra xa.


2. Những vết nứt bắt đầu

Buổi sáng, mẹ tôi hay vào phòng gõ cửa:

“Con dâu ơi, ra phụ mẹ nhặt rau đi, tám giờ rồi còn gì.”
Linh vẫn đang làm báo cáo, chỉ đáp:
“Mẹ để con làm xong việc đã.”

Cứ thế, những chuyện nhỏ nhặt tích tụ thành vết nứt.
Tôi cố dung hòa, nhưng càng nói, mọi chuyện càng tệ.
Một lần, Linh thẳng thắn bảo tôi:

“Anh biết không, em có thể yêu thương mẹ anh, nhưng không thể biến mình thành người giúp việc trong chính ngôi nhà của mình.”

Tôi im lặng. Bởi trong lòng, tôi cũng thấy Linh có lý.
Nhưng đồng thời, ánh mắt mẹ nhìn tôi mỗi tối khiến tôi thấy tội lỗi khủng khiếp.


3. Câu nói định mệnh

Buổi sáng hôm đó, sau câu nói “Con không phải osin…”, Linh dọn đồ đi làm, còn mẹ thì khóa chặt cửa phòng.
Cả ngày tôi không thể tập trung nổi.
Đêm về, mẹ tôi vẫn không xuống ăn cơm.

Tôi gõ cửa.

“Mẹ à, đừng giận Linh nữa. Cô ấy nói nặng lời thật, nhưng cô ấy không cố ý đâu.”
Bên trong vang lên giọng nghẹn ngào:
“Mẹ chỉ thấy tủi thôi, con ạ. Mẹ chỉ muốn nhà này có hơi ấm, chứ mẹ đâu cần ai ‘hầu hạ’. Người ta nói con dâu mà coi mẹ chồng như người dưng, nhà đó sớm muộn cũng lạnh.”

Tôi đứng chết lặng.


4. Khi im lặng giết chết tất cả

Ba ngày sau, không khí trong nhà căng như dây đàn.
Mẹ tôi tránh mặt Linh, Linh thì về trễ.
Bữa cơm tối chỉ còn hai người – tôi và khoảng trống.

Rồi một tối, tôi nghe tiếng Linh trong phòng:

“Em chịu hết nổi rồi, anh ạ. Mẹ anh xem em như người ngoài. Em làm gì cũng sai. Em chỉ muốn được tôn trọng.”

Tôi muốn ôm cô ấy, nhưng lại sợ mẹ nghe thấy. Tôi chỉ nói nhỏ:

“Em cố thêm chút nữa được không? Mẹ anh cũng đã lớn tuổi rồi…”

Linh bật cười cay đắng:

“Anh lúc nào cũng ‘mẹ anh’, còn em thì sao?”

Tôi không trả lời.
Đêm đó, Linh ra ghế sofa ngủ.


5. Cơn bão thật sự

Một tuần sau, tôi đi công tác.
Khi tôi về, căn nhà im phăng phắc.
Mẹ tôi nằm trên giường, mặt tái mét. Linh đang ngồi cạnh, tay run run lau trán bà.
Trên bàn là ly nước đổ tràn và mấy viên thuốc rơi vãi.

Tôi lao tới, hoảng loạn:

“Mẹ sao thế?!”

Linh nói nhanh, mắt đỏ hoe:

“Em đi làm về thấy mẹ ngất trong bếp. Chắc tụt huyết áp. Em gọi xe cấp cứu rồi, họ đang tới.”

Mẹ được đưa vào viện, may mắn không nguy hiểm. Nhưng khi tỉnh lại, bà nhìn tôi, rồi khẽ quay đi.
Tôi biết, vết thương trong lòng bà còn sâu hơn cả bệnh.


6. Lời thú nhận

Tối đó, khi tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, Linh mang cho tôi cốc cà phê.
Cô nói khẽ:

“Em xin lỗi vì câu nói hôm đó. Nhưng mẹ anh… cũng chẳng muốn em tồn tại trong nhà này.”

Tôi định phản bác, nhưng Linh lấy điện thoại ra, mở cho tôi xem một đoạn ghi âm.
Trong đó, giọng mẹ tôi thì thầm với bà hàng xóm:

“Tôi chỉ cần nó bỏ đi thôi. Nhà này chẳng cần con dâu kiểu thành phố, cãi mẹ chồng chan chát như thế.”

Tôi chết lặng.
Không ngờ, người mẹ hiền lành mà tôi tưởng luôn bao dung lại nói những lời ấy.
Linh rơi nước mắt:

“Em nghe được hôm trước khi dọn dẹp phòng mẹ. Em đã định bỏ đi, nhưng rồi thấy mẹ ngã, em vẫn không nỡ.”

Tôi không biết nói gì, chỉ thấy mọi thứ trong tim mình như sụp đổ.


7. Cuộc đối thoại cuối cùng

Sau khi xuất viện, mẹ tôi bảo muốn về quê ít ngày.
Trước khi đi, bà gọi Linh vào phòng. Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng mẹ khàn khàn:

“Mẹ sai rồi. Mẹ không nên nói những điều đó. Nhưng con cũng sai, con à. Con làm vợ, làm dâu, đôi khi chỉ cần nhẫn một chút, nhà sẽ yên.”
Linh im lặng.
Một lúc sau, cô đáp:
“Nếu nhà này chỉ yên khi có người phải im lặng, thì đó không còn là nhà nữa, mẹ ạ.”

Câu nói đó khiến tôi thấy rùng mình.


8. Twist – Sự thật cuối cùng

Một tuần sau, mẹ tôi gọi điện, giọng run run:

“Con ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ không cố ý nói xấu Linh. Bà hàng xóm hôm đó tới gạ mẹ bán nhà. Bà ấy bảo, chỉ cần con ly hôn Linh, mẹ sẽ có phần đất. Mẹ giả vờ đồng ý để nghe ngóng thêm. Ai ngờ con bé nghe được nửa chừng…”

Tôi sững sờ.
Hóa ra đoạn ghi âm chỉ là một phần câu chuyện. Linh nghe sai – và tôi cũng thế.
Tôi quay về, định nói với vợ, nhưng… căn nhà trống trơn.
Trên bàn là tờ giấy:

“Em đi rồi. Không phải vì mẹ anh, mà vì anh chưa bao giờ đứng về phía em.”

Tôi cầm tờ giấy, cảm thấy tim mình nặng như đá.


9. Hậu truyện

Ba tháng sau, mẹ tôi vẫn thỉnh thoảng hỏi:

“Nó có khỏe không?”
Còn tôi, vẫn chưa dám trả lời.

Căn nhà giờ chẳng còn ai cãi nhau, cũng chẳng còn hơi ấm.
Đôi khi tôi nhớ lại buổi sáng hôm ấy – chỉ vì một câu nhắc nhẹ, một lời đáp cứng cỏi – mà hạnh phúc tan như khói.

“Con không phải osin…”
Câu nói ấy, có lẽ Linh nói đúng.
Chỉ là, tôi ước gì cô ấy biết – đôi khi, người ta không cần osin, chỉ cần một chút dịu dàng để giữ được mái nhà.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News