×
×

Chiếc hộp được Minh cất cẩn thận vào tủ khóa ngay sau buổi tiệc, và chúng tôi bận rộn với tuần trăng mật nên chẳng nghĩ ngợi gì thêm

Một tuần trước, tiệc cưới của tôi và Minh diễn ra trong không khí rộn ràng, ấm cúng. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, bước lên sân khấu với nụ cười rạng rỡ, trao cho chúng tôi một chiếc hộp nhỏ xinh được gói cẩn thận trong giấy đỏ. “Đây là chút quà mừng của mẹ,” bà nói, giọng ấm áp. “Hai chỉ vàng, mong các con khởi đầu cuộc sống mới thuận lợi và hạnh phúc.” Tôi cảm động cúi đầu cảm ơn, còn Minh nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Chiếc hộp được Minh cất cẩn thận vào tủ khóa ngay sau buổi tiệc, và chúng tôi bận rộn với tuần trăng mật nên chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Tối qua, khi tôi đang chuẩn bị bữa tối trong căn bếp nhỏ của căn hộ mới, chuông cửa reo lên. Mở cửa, tôi ngạc nhiên thấy mẹ chồng đứng đó, khuôn mặt lạnh tanh, khác hẳn vẻ hiền từ thường ngày. Không chào hỏi, bà chỉ thẳng vào mặt tôi, giọng sắc lạnh: “Cô trả lại tôi 5 chỉ vàng ngay! Đừng tưởng tôi không biết, cô đã ăn bớt của tôi 3 chỉ!”

Tôi sững sờ, chưa kịp mở miệng thì bà tiếp tục gằn giọng: “Ngày cưới tôi đưa tận tay thằng Minh 5 chỉ vàng, giờ kiểm lại chỉ còn 2 chỉ trong hộp. Cô nghĩ tôi già mà dễ lừa à?” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố giải thích rằng tôi chưa từng mở chiếc hộp, nhưng bà không nghe. “Tôi muốn kiểm tra ngay bây giờ!” bà tuyên bố, bước thẳng vào phòng.

Minh vừa đi làm về, thấy không khí căng thẳng, vội hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?” Bà Hiền quay sang con trai, giọng dịu đi đôi chút: “Mẹ đưa con 5 chỉ vàng trong hộp, nhưng giờ chỉ còn 2 chỉ. Con kiểm tra đi!” Minh tái mặt, chạy vào phòng lấy chiếc hộp ra. Anh mở khóa, và đúng như lời bà, bên trong chỉ còn hai miếng vàng lấp lánh nằm chơ vơ. Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, không phải vì bị nghi ngờ, mà vì ánh mắt thất vọng của Minh lướt qua tôi.

“Em… em không lấy gì cả,” tôi lắp bắp. “Hộp vàng anh cất ngay sau tiệc cưới, em còn chưa chạm vào!” Minh nhìn tôi, rồi nhìn mẹ, lặng lẽ không nói gì. Không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng. Bà Hiền hừ lạnh: “Tôi cho cô một ngày để trả lại, nếu không, đừng trách tôi!” Rồi bà quay lưng bỏ đi, để lại tôi và Minh trong sự bối rối tột độ.

Tối đó, tôi không ngủ được. Câu hỏi xoay vần trong đầu: Làm sao 5 chỉ vàng lại thành 2 chỉ? Mẹ chồng có nhầm lẫn không, hay thực sự có ai đó đã lấy mất? Tôi quyết định phải tìm ra sự thật, không chỉ để minh oan cho mình, mà còn để bảo vệ hạnh phúc mới chớm của chúng tôi.

Sáng hôm sau, tôi đề nghị Minh cùng kiểm tra lại mọi thứ. Chúng tôi mở chiếc hộp lần nữa, xem xét kỹ lưỡng. Bên trong, ngoài hai miếng vàng, còn có một mẩu giấy nhỏ gấp gọn nằm dưới lớp lót nhung. Minh nhíu mày, nhặt mẩu giấy lên và mở ra. Trên đó là nét chữ viết tay run run: “Mẹ xin lỗi, Minh. Mẹ chỉ muốn thử lòng con dâu mới. 5 chỉ vàng là mẹ nói dối, mẹ chỉ bỏ 2 chỉ vào hộp. Nếu con dâu con trung thực, nó sẽ không hoảng sợ. Nếu không, mẹ sẽ biết ngay.”

Tôi đứng chết trân, vừa nhẹ nhõm vừa tức giận. Thì ra tất cả chỉ là một màn kịch của mẹ chồng để “thử” tôi! Minh nắm tay tôi, giọng anh run lên vì giận: “Mẹ không nên làm thế. Em không đáng bị đối xử như vậy.” Anh lập tức gọi điện cho bà Hiền, yêu cầu một lời giải thích. Qua điện thoại, giọng bà có phần hối lỗi, nhưng vẫn cố biện minh: “Mẹ chỉ muốn chắc chắn con chọn đúng người. Giờ mẹ yên tâm rồi.”

Tôi nhìn Minh, lòng lẫn lộn cảm xúc. Mẹ chồng đã xin lỗi, nhưng vết rạn trong lòng tôi vẫn còn đó. Hóa ra, món quà cưới không chỉ là vàng, mà còn là một bài kiểm tra khắc nghiệt về lòng tin. Tôi tự hỏi, liệu cuộc sống hôn nhân phía trước sẽ còn bao nhiêu “bài kiểm tra” như thế này nữa?

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News