“DẪU CHẲNG CÒN CHUNG NHÀ”
Tôi quen Thành – chồng tôi – từ năm tôi mười chín, anh hai mươi bốn. Hai đứa cưới nhau sau một năm quen biết, không giàu có gì, chỉ có một căn nhà cấp bốn bố mẹ để lại, một chiếc giường gỗ và cái tủ ba ngăn cũ kỹ. Anh luôn là người đàn ông hiền lành, hơi chậm nhưng chân thật và ít nói.
Và có lẽ vì anh quá hiền lành nên tôi chưa bao giờ nghĩ anh có thể giấu tôi bất cứ điều gì.
Cho đến buổi chiều hôm ấy.
1. Cú tát im lặng
Hôm đó tôi đi làm về sớm. Vừa mở cửa, tôi thấy có đôi dép lạ – dép nữ, màu kem, còn mới, và thêm đôi dép trẻ con. Tôi tưởng bạn bè ai đó của chồng ghé chơi. Nhưng khi bước vào nhà, giọng nói phụ nữ vang lên từ phòng khách:
– Anh Thành bảo chị cứ ngồi chờ chút, anh đi photo giấy tờ rồi mang về ngay.
Tôi đứng sững lại. Người phụ nữ giật mình, vội vã đứng lên.
Cô ta tầm ba mươi, dáng nhỏ nhắn, mắt mệt mỏi. Bên cạnh là bé trai khoảng năm tuổi, gầy gò, ôm chặt con thú nhồi bông sờn rách.
– Chị là…? – Cô ta ngập ngừng.
Tôi chưa kịp hỏi gì thì Thành bước vào. Vừa thấy tôi, anh tái mặt hệt như người phạm tội bị bắt quả tang.
Tôi không phải loại phụ nữ ghen tuông làm ầm lên. Nhưng tôi biết rõ ánh mắt của một người có bí mật.
– Anh… đưa họ vào hộ khẩu nhà mình để làm gì?
Thành lắp bắp:
– Anh… anh sẽ giải thích. Nhưng… để giấy tờ xong rồi anh nói.
Câu trả lời đó như một cú tát im lặng.
Tôi quay vào phòng, đóng cửa lại. Tim tôi đập nhanh không phải vì ghen, mà vì người đàn ông tôi tin tưởng nhất đời lại đối xử với tôi như kẻ ngoài cuộc.
2. Lựa chọn của tôi
Đêm đó, tôi không khóc. Tôi pha ấm trà nóng, ngồi soạn lại toàn bộ giấy tờ trong két: sổ đỏ, giấy tờ xe, hợp đồng tiết kiệm. Tất cả đều đứng một mình tên tôi vì trước khi cưới bố mẹ tôi đã nhắc “giữ cho chắc”.
Sáng hôm sau, tôi gọi thợ khóa thay ổ, rồi đến công ty nộp đơn xin nghỉ phép.
Tới chiều, tôi trở về nhà, khi Thành đang dẫn hai mẹ con họ tới gặp cán bộ phường để nộp hồ sơ tạm trú. Họ chưa kịp đi thì tôi đã đứng trước cửa, đặt túi đồ của họ xuống thềm.
– Đi ra khỏi nhà tôi. – Tôi chỉ nói một câu.
Người phụ nữ xanh mặt:
– Chị… chị hiểu lầm rồi, em không phải là…
– Tôi không quan tâm cô là ai.
Trong ánh mắt đứa bé trai có gì đó khiến tôi khựng lại một giây – nỗi sợ rất giống nỗi sợ của tôi ngày bé khi cha mẹ cãi nhau. Nhưng cảm xúc cá nhân không đủ để tôi tha thứ lúc này.
Tôi đóng cửa.
Cạch.
Một tiếng kêu khô khốc kết thúc mười năm hôn nhân yên ả.
3. Sự thật bùng nổ
Buổi tối, Thành ngồi ngoài hiên, không dám vào nhà. Tôi mở cửa, đưa anh tờ giấy:
– Ly hôn đi.
Anh không nhận, chỉ nói:
– Anh xin lỗi. Anh đáng bị chị giận. Nhưng chuyện hôm qua… không phải như chị nghĩ.
– Vậy nói đi.
Thành hít một hơi sâu. Giọng anh run run.
– Đứa bé… nó là con của thằng Bạn – bạn học cấp ba của anh. Ba năm trước, nó mắc ung thư tủy. Vợ nó bỏ đi vì không chịu được cảnh trả nợ chữa bệnh. Nó gửi con cho mẹ già rồi đi làm phụ hồ ở Bình Dương. Rồi… nó bị tai nạn giàn giáo, mất. Mẹ nó đột quỵ, nằm liệt. Không còn ai chăm thằng nhỏ cả.
Tôi nín lặng.
Thành tiếp:
– Con bé Mai – đồng nghiệp anh – là chị họ xa của thằng Bạn. Nó nhận nuôi đứa nhỏ nhưng nhà trọ chủ không cho đăng ký tạm trú dài hạn. Không có tạm trú thì không xin bảo hiểm y tế được. Mà thằng bé vừa tái phát… nó cần điều trị gấp.
Anh cúi đầu.
– Anh nghĩ… nếu để họ vào hộ khẩu nhà mình thì thủ tục sẽ nhanh hơn. Anh sợ chị không đồng ý nên…
Tôi gằn giọng:
– Nên anh phản bội lòng tin của tôi?
Thành gục xuống. Vai anh run lên.
Tôi nhìn người đàn ông từng là điểm tựa của mình bây giờ rối bời như đứa trẻ. Nhưng nỗi tổn thương trong tôi còn nặng hơn cả nỗi thương hại.
Tôi nói khẽ:
– Anh làm việc tốt. Nhưng anh quên rằng em là vợ anh. Em đáng được biết.
4. Đứa bé trở lại
Ba ngày sau, tôi dọn về nhà bố mẹ đẻ. Thành không gọi. Chỉ nhắn một dòng:
“Em cứ bình tĩnh. Khi nào muốn nói chuyện, anh sẽ chờ.”
Một tuần sau, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ.
Giọng một bé trai yếu ớt:
– Cô ơi… chú Thành bị tai nạn… chú đang ngủ mãi không dậy…
Tôi chết điếng.
Chỉ nghe tiếng thằng bé gọi “chú Thành” thôi cũng đủ biết… anh không hề là cha nó.
Tôi lao tới bệnh viện. Mai và đứa nhỏ đang trực bên giường Thành. Anh thoát chết nhưng phải phẫu thuật chân, tạm thời không đi lại được.
Thấy tôi, Mai bật khóc:
– Chị ơi, em xin lỗi… Em không muốn anh chị hiểu lầm. Anh Thành chỉ giúp mẹ con em thôi. Em không có ai cả…
Tôi nhìn đứa bé – đôi mắt nó thâm quầng, khuôn mặt xanh xao. Nó kéo tay áo tôi:
– Cô đừng bỏ chú Thành nha…
Lòng tôi mềm ra một chút, nhưng vẫn còn nguyên vết nứt.
5. Sự chọn lựa
Tôi xin nghỉ thêm hai ngày, ở lại chăm Thành. Đêm khuya, khi chỉ còn ánh đèn hắt ra yếu ớt, anh khẽ nói:
– Nếu mình ly hôn… anh sẽ ký. Anh sai. Nhưng anh không hối hận vì đã giúp thằng bé. Nó đáng được sống.
Tôi quay đi, tránh ánh mắt anh.
– Em biết. Chỉ là… em đau vì chuyện anh đã giấu em.
Thành im lặng.
Tôi nhìn ra hành lang. Mai đang ngủ gục bên ghế, còn đứa bé co ro trong chiếc áo khoác cũ. Tôi bước ra đắp chăn cho nó. Nó cựa mình, nắm lấy tay tôi thì thầm:
– Con nhớ bố lắm…
Tôi nghẹn lại.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: không ai trong họ có lỗi – chỉ có cuộc đời quá nghiệt ngã.
6. Quyết định cuối cùng
Khi Thành xuất viện, tôi đề nghị:
– Em cho họ tạm trú ba tháng thôi. Em đứng tên, em ký. Nhưng em sẽ giám sát. Sau đó em sẽ tìm chỗ ở khác cho mẹ con cô ấy. Nếu anh lại giấu em điều gì… em sẽ đi lần nữa, và lần này không quay lại.
Thành cúi đầu:
– Anh hứa.
Tôi cũng biết, giữa tha thứ và tin tưởng lại là cả một quãng đường dài. Nhưng ít nhất, tôi chọn bước từng chút một.
Ba tháng sau, Mai tìm được công việc ổn định ở quận khác. Thằng bé được bảo hiểm hỗ trợ điều trị, sức khỏe tiến triển tốt. Ngày họ rời nhà, đứa nhỏ ôm tôi thật chặt:
– Cô ơi… sau này con có thể về thăm cô chú không?
Tôi gật đầu.
Nó cười – nụ cười hiếm hoi mà tôi chưa từng thấy.
Thành nắm tay tôi, khẽ siết:
– Cảm ơn em… vì đã cho anh cơ hội sửa sai.
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng nhẹ đi.
Vết nứt vẫn còn, nhưng đã được phủ lên bởi lòng nhân hậu.
Và đôi khi, hôn nhân không phải là câu chuyện của đúng – sai, mà là chọn ở lại để cùng nhau học cách trở thành người tử tế hơn.