×
×

“Chúng ta chia tay đi. Em mệt mỏi vì phải gồng mình với sự ngh//èo kh/ó của anh.”

Linh và Nam yêu nhau từ thời đại học.
Anh là chàng sinh viên nghèo, con nhà nông, học giỏi nhưng sống giản dị.
Cô – xinh đẹp, ưa chuộng hình thức, luôn mơ về một người đàn ông thành đạt, lái xe hơi, tặng túi xách hàng hiệu.

Suốt thời sinh viên, Linh vẫn yêu Nam – vì anh hiền, thật thà, biết quan tâm. Nhưng khi ra trường, khoảng cách giữa hai người càng lớn. Nam đi làm kỹ sư với mức lương vừa đủ sống, còn Linh vào công ty truyền thông, môi trường sang chảnh, bạn bè quanh cô toàn người có điều kiện.


Một ngày, lớp đại học tổ chức họp kỷ niệm 5 năm ra trường. Linh háo hức chuẩn bị, vì nhiều người bạn cũ thành đạt, có người lái ô tô về dự. Cô muốn mình thật đẹp, thật nổi bật – và quan trọng hơn, muốn người yêu không làm cô “mất mặt”.

Chiều hôm đó, Nam đón cô bằng chiếc xe máy cũ màu bạc, đã tróc sơn, kêu lạch cạch mỗi lần thắng gấp.
Linh cau mày:
— Trời ơi, anh đi cái xe này thật à? Mình đến chỗ họp lớp đó, ai mà chẳng nhìn!
Nam cười hiền:
— Xe anh cũ thật, nhưng vẫn chạy tốt mà em.
— Nhưng nhìn quê lắm, anh không hiểu à? Người ta nghĩ em yêu anh vì cái gì?

Nam im lặng. Anh chỉ khẽ nói:
— Anh chưa có tiền mua xe mới, nhưng anh đang cố gắng. Rồi một ngày, anh sẽ có tất cả, chỉ mong em đừng xấu hổ vì anh.

Linh bĩu môi, quay mặt đi. Suốt buổi họp lớp, cô ngồi cùng đám bạn gái nói cười, còn Nam lặng lẽ ăn vài món rồi về sớm.
Trước khi đi, anh chỉ nói nhỏ:
— Anh xin lỗi nếu hôm nay làm em ngại.

Tối đó, Linh gửi tin nhắn:

“Chúng ta chia tay đi. Em mệt mỏi vì phải gồng mình với sự nghèo khó của anh.”

Nam đọc tin nhắn, chỉ đáp lại một dòng:

“Anh hiểu. Cảm ơn em vì quãng thời gian qua.”


Thời gian trôi. Linh sau đó quen một người đàn ông thành đạt – Tuấn, chủ doanh nghiệp nhỏ. Anh ta ga-lăng, tặng cô xe, túi xách, cho cô cảm giác “xứng đáng với những gì mình bỏ ra”.

Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài. Sau khi cưới, Tuấn lộ bản chất vũ phu, ghen tuông bệnh hoạn. Linh chịu đựng ba năm thì ly hôn, tay trắng, rời thành phố về quê mẹ.

Một chiều mùa đông, cô nghe tin lớp cũ tổ chức họp kỷ niệm 10 năm ra trường. Ban đầu Linh không định đi – cô sợ người ta hỏi chuyện hôn nhân. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao, cô vẫn quyết định đến.
Phải chăng, một phần trong cô vẫn muốn gặp lại Nam – người đàn ông từng bị mình bỏ rơi chỉ vì chiếc xe cũ?


Khi Linh bước vào nhà hàng sang trọng, tiếng nhạc nhẹ vang lên. Mọi người đã có mặt đông đủ. Giữa đám bạn cũ, Linh bất ngờ thấy một người đàn ông mặc vest đen, dáng cao, gương mặt quen thuộc – Nam.

Anh không còn là chàng trai gầy gò năm xưa. Giờ anh điềm tĩnh, tự tin, trên cổ đeo thẻ ghi: “Giám đốc điều hành – Tập đoàn NamTech.”
Cả lớp vỗ tay chào đón khi anh được giới thiệu là nhà tài trợ chính cho buổi họp lớp.

Linh chết lặng.

Người ta xúm quanh chúc mừng, hỏi han, chụp ảnh. Nam chỉ mỉm cười, khiêm tốn. Ánh mắt anh lướt qua cô một giây – đủ để Linh thấy tim mình nhói lên.

Cô lấy hết can đảm bước lại:
— Anh Nam… lâu quá rồi nhỉ?
Anh mỉm cười lịch sự:
— Ừ, cũng 6 năm rồi. Em vẫn khỏe chứ?
— Em… cũng tạm. Anh thành đạt quá…

Nam khẽ cười:
— Cũng nhờ ngày xưa bị “đá” mà anh có động lực hơn đấy.

Linh cúi mặt, đỏ mắt:
— Em xin lỗi, ngày đó em trẻ con quá. Em không biết anh sẽ…

Anh ngắt lời, giọng nhẹ như gió:
— Em không cần xin lỗi. Nhờ em, anh học được rằng: giá trị của đàn ông không nằm ở chiếc xe anh ta đi, mà ở con đường anh ta dám bước.

Câu nói khiến Linh nghẹn lại.
Cô nhìn anh bắt tay cô gái trẻ đứng cạnh – trợ lý của anh, cũng là người yêu mới. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng, tin tưởng.

Khoảnh khắc ấy, Linh quay đi, nước mắt rơi lặng lẽ.
Từng giọt nước mắt hối hận của người phụ nữ từng nghĩ rằng “nghèo là tội lỗi”.


Tối đó, khi rời khỏi buổi tiệc, Linh đứng nhìn chiếc xe sang của Nam dừng trước cửa. Người tài xế mở cửa, Nam khẽ gật đầu chào cô, vẫn là nụ cười hiền như xưa – nhưng khoảng cách giữa họ giờ xa như hai thế giới.

Cô bước về phía bãi xe, nơi chiếc xe máy cũ mượn tạm đang chờ. Đột nhiên, cô bật cười, nước mắt hòa trong gió.
Ngày xưa, cô bỏ anh vì một chiếc xe cà tàng.
Giờ đây, cô đi chiếc xe tương tự, chỉ mong có thể quay lại một ngày, ngồi phía sau anh, dẫu chỉ để nói một lời xin lỗi.

Nhưng thời gian không quay ngược.
Và người ta chỉ học được bài học về giá trị thật khi đánh mất người duy nhất từng yêu mình bằng cả trái tim.


Kết thúc:
Linh mất Nam vì sự kiêu ngạo và nông nổi. Nam có tất cả nhờ lòng kiên trì và nhân hậu.
Chiếc xe máy cũ từng khiến cô xấu hổ – hóa ra lại là biểu tượng cho nghị lực mà cả đời cô không hiểu nổi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News