×
×

– Con chỉ cưới Thảo. Ai phản đối, con vẫn cưới.

Từ ngày anh Nam dắt Thảo về ra mắt, bà Dung – mẹ anh – đã cau mày. Nghe con trai giới thiệu “Bạn gái con, tụi con tính cưới”, bà nheo mắt nhìn cô gái gầy gò, làn da rám nắng, đôi bàn tay chai sần, lòng trào lên một cơn bực không kìm được.

Bà buông một câu lạnh tanh:
– Con trai tôi học hành đàng hoàng, gia đình khá giả, vậy mà lại đi rước một đứa nghèo mạt rệp về làm dâu. Không biết có nuôi nổi nó không nữa.

Câu nói như nhát dao xé toạc không khí trong căn phòng khách rộng rãi. Thảo cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau. Nam định lên tiếng thì bà Dung quay mặt đi, ra hiệu kết thúc câu chuyện.


1. Vào nhà chồng

Dù phản đối, bà Dung cuối cùng vẫn phải chấp nhận hôn lễ. Nam cương quyết:


– Con chỉ cưới Thảo. Ai phản đối, con vẫn cưới.

Bà Dung vốn thương con trai độc nhất, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng trong lòng, bà nuôi sẵn ác cảm với nàng dâu.

Ngày về làm dâu, Thảo dậy sớm nấu ăn, lau nhà, giặt giũ. Nhưng việc gì bà Dung cũng soi.
– Rau sao cắt to thế này, ăn nghẹn chết!
– Lau nhà mà vẫn còn vết ố, mắt để đâu vậy?
– Quần áo giặt xong sao chưa ủi? Con gái quê, vụng về thật!

Thảo nghe, chỉ cúi mặt. Trong lòng cô, vết xước dần chồng chất, nhưng nghĩ đến Nam yêu thương, cô cố nhẫn nhịn.


2. Cơn sóng ngầm

Một lần, hàng xóm sang chơi, bà Dung cười cợt:
– Con trai tôi làm trưởng phòng, lương tháng mấy chục triệu, còn con dâu tôi… trước kia làm công nhân lương ba cọc ba đồng. Cũng may lấy nó, giờ mới được ngẩng mặt.

Thảo nghe rõ từng chữ, tim như bị ai bóp nghẹt. Tối đó, cô lặng lẽ ra ban công, ôm mặt khóc. Nam ôm vai vợ, giọng đầy xót xa:
– Anh xin lỗi. Anh biết em chịu nhiều tủi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên.

Thảo gật, nhưng trong lòng vết thương khó liền.


3. Biến cố

Một hôm, Nam bị tai nạn giao thông trên đường công tác. Anh nhập viện, chấn thương nặng, phải nghỉ việc dài ngày. Tin dữ như sét đánh ngang tai. Bà Dung hoảng loạn, vừa thương con vừa lo khoản viện phí.

Người ta nghĩ gia đình khá giả thì tiền không thiếu, nhưng bệnh viện là cái hố không đáy. Bà Dung rối bời, trong đầu thoáng nghĩ: “Nếu không nuôi nổi thì sao?”

Nhưng chính lúc ấy, Thảo đứng ra. Cô vay mượn bạn bè, bán hết vàng cưới, lặng lẽ xoay xở từng đồng. Cô ở viện ngày đêm chăm chồng: đút từng thìa cháo, lau người, thay băng. Đêm, cô ngủ gục bên thành giường, bàn tay nắm chặt tay Nam.

Bà Dung thấy tất cả. Nhiều lần bà bước vào, định trách móc điều gì đó, nhưng nhìn con dâu gầy rộc, mắt thâm quầng, bà lại nghẹn lời.


4. Sự thay đổi

Sau ba tháng, Nam dần hồi phục. Một hôm, bác sĩ bước ra bảo:
– May có vợ anh ấy tận tình chăm sóc, bệnh nhân mới tiến triển nhanh vậy.

Bà Dung quay nhìn con dâu, lần đầu trong mắt bà không còn sự khinh khi. Vẫn là cô gái gầy, đôi bàn tay chai sần, nhưng giờ bà thấy ở đó nghị lực và tình thương vô bờ.

Tối về, bà ngồi đối diện Thảo, giọng chậm rãi:
– Mẹ… xin lỗi. Trước giờ mẹ coi thường con vì nhà nghèo. Nhưng mẹ đã sai. Nếu không có con, chưa chắc Nam đã qua được.

Thảo lặng đi, rồi khẽ đáp:
– Con không trách mẹ. Con chỉ mong gia đình bình yên, chồng con khỏe mạnh.

Nước mắt rưng rưng, bà Dung nắm lấy bàn tay con dâu. Lần đầu tiên, hai người phụ nữ ấy chạm vào nhau mà không có khoảng cách.


5. Một mái nhà

Sau khi Nam xuất viện, gia đình bắt đầu sống trong bầu không khí khác. Bà Dung thôi soi mói chuyện nhỏ nhặt. Bà bắt đầu gọi Thảo bằng “con” thay vì “nó”.

Có hôm, bà tự tay kho cá, gọi:
– Thảo ơi, xuống ăn cơm. Con vất vả nhiều rồi.

Thảo mỉm cười, nước mắt rơi vì hạnh phúc giản dị.

Nam nhìn mẹ và vợ, trong lòng trào dâng niềm biết ơn. Tai nạn tưởng là bi kịch, nhưng hóa ra lại là bước ngoặt để xóa bỏ khoảng cách.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News