Tôi tên là Ngọc Anh, bốn mươi bảy tuổi, một mình nuôi con gái suốt mười tám năm nay. Cuộc hôn nhân của tôi sụp đổ khi vừa kịp đặt tên cho con bé.
Chồng tôi – Hưng – rời đi không một lời, chỉ để lại vài dòng nguệch ngoạc:
“Xin lỗi. Anh không thể gánh nổi tội lỗi này.”
Từ đó, tôi sống lặng lẽ, gói ký ức vào một góc tủ. Mỗi lần con gái hỏi về cha, tôi chỉ nói anh đã mất sớm. Tôi không dám kể, vì trong sâu thẳm, chính tôi cũng chưa từng hiểu hết người đàn ông ấy – hay quá khứ thật sự của anh.
1. Ngày ra mắt
Chiều hôm ấy, con gái tôi – Vy – ríu rít bảo:
“Mẹ ơi, mai con dẫn người yêu về nhé! Anh ấy bằng tuổi mẹ hồi sinh con đấy.”
Tôi cười:
“Vậy là hai mươi tám à? Cũng lớn hơn con nhiều đó.”
Con bé đỏ mặt, cười hạnh phúc. Tôi thấy lòng mình vừa mừng vừa lo. Con gái tôi đã đến tuổi biết yêu – và cũng đến tuổi tôi phải học cách buông.
Chiều hôm sau, tôi dọn dẹp nhà, nấu mâm cơm tươm tất. Khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi lau tay bước ra – và sững người.
Cậu thanh niên đứng trước cửa cao, dáng điềm đạm, ánh mắt hiền. Nhưng… có gì đó rất quen.
2. Cậu trai bằng tuổi tôi
“Con chào bác. Con là Trung – bạn trai của Vy.”
Giọng nói ấy khiến tim tôi khựng lại. Tôi cố mỉm cười:
“Trung à? Cháu… năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, con hai mươi tám.”
Hai mươi tám. Bằng tuổi tôi khi sinh Vy.
Khi cậu cười, khóe môi ấy – khuôn mặt ấy – lạ thay, khiến tôi nghẹn thở. Có điều gì đó gợi về người xưa, về quá khứ tôi đã chôn giấu.
Suốt bữa cơm, tôi chỉ im lặng quan sát. Trung lễ phép, dịu dàng, đối xử với Vy bằng sự quan tâm chân thành. Nhưng mỗi lần ánh mắt cậu chạm vào tôi, tim tôi lại nhói lên – như thể bị soi thấu.
3. Cái tên khiến tôi hoảng
Sau bữa ăn, tôi hỏi:
“Trung này, bác hỏi chút… Họ tên đầy đủ của cháu là gì?”
Cậu ngẩng lên, nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, con tên Phạm Hoàng Trung ạ.”
Cái tên ấy như một lưỡi dao xuyên qua ngực tôi. Tôi đứng phắt dậy, thìa rơi xuống bàn lách cách. Vy hốt hoảng:
“Mẹ sao thế?”
Tôi nhìn Trung, toàn thân run rẩy:
“Cháu… nói lại đi. Mẹ cháu tên gì?”
“Dạ, mẹ con tên Nguyễn Thu Hương. Mất rồi ạ. Con không biết cha mình là ai, chỉ nghe mẹ nói ông ấy tên… Hưng.”
Không khí đông cứng.
Vy nhìn tôi, còn tôi thì không thở nổi.
Hưng.
Tên người đàn ông tôi từng yêu, từng kết hôn, và cũng từng rời bỏ tôi.
4. Bóng ma quá khứ
Tối đó, tôi ngồi một mình trong phòng, mở lại chiếc hộp cũ. Bên trong là tấm ảnh đã úa vàng – tôi, Hưng, và tờ giấy chứng sinh của Vy.
Tôi nhớ lại: trước khi bỏ đi, Hưng từng quỳ gối khóc. Anh nói:
“Anh có lỗi. Anh đã làm tổn thương một người phụ nữ khác… và cô ấy đang mang thai.”
Tôi ném đơn ly hôn vào mặt anh. Một tuần sau, anh biến mất.
Tôi chưa từng tha thứ. Nhưng giờ, đứa trẻ năm xưa – đứa trẻ mà tôi từng căm ghét không bao giờ gặp – lại đang ngồi trong phòng khách, nắm tay con gái tôi và gọi tôi là “bác”.
5. Sự thật phũ phàng
Tôi mất ngủ cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi Trung đến nói chuyện riêng. Cậu đến, ánh mắt trầm, biết có chuyện.
Tôi run rẩy nói:
“Trung… bác nghĩ cháu nên dừng lại với Vy. Có những chuyện… không thể tiếp tục.”
Cậu nhìn tôi thật lâu, rồi hỏi:
“Bác biết rồi, đúng không?”
Tôi sững người:
“Biết gì?”
“Về cha con. Mẹ con nói trước khi mất – rằng cha con đã từng có một gia đình khác. Một người vợ tên Ngọc Anh, và một đứa con gái nhỏ tên Vy…”
Tôi chết lặng.
Cậu mỉm cười buồn:
“Con đã biết từ lâu. Nhưng Vy không biết. Con không đến để làm hại ai, chỉ… muốn gặp lại chị gái cùng cha khác mẹ. Con không biết cách nào khác, nên mới xin được gặp với tư cách ‘bạn trai’. Con xin lỗi.”
Giọng cậu nghẹn lại.
6. Cơn mưa sau cùng
Tôi ngồi phịch xuống ghế, nước mắt trào ra.
Bao năm hận thù, giấu giếm, bỗng tan biến thành một thứ trống rỗng.
Trung quỳ xuống, nắm tay tôi:
“Bác… không cần tha thứ cho cha con. Nhưng con mong bác đừng ghét con. Con chỉ muốn được gọi bác một tiếng… mẹ.”
Tôi ôm chầm lấy cậu, vừa khóc vừa cười, không biết mình đang đau hay đang nhẹ nhõm.
Ngoài trời, mưa rơi tầm tã. Vy chạy ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt:
“Mẹ… Anh Trung, hai người sao vậy?”
Tôi quay sang, vuốt tóc con gái, khẽ nói trong tiếng mưa:
“Con à… anh ấy không phải người yêu con. Anh ấy… là anh trai con.”
Vy chết lặng. Giọt nước mưa lăn dài trên gò má cô bé, hòa vào nước mắt không phân biệt nổi.
7. Kết
Một tuần sau, Trung rời thành phố. Vy xin nghỉ học một thời gian. Tôi dọn lại căn nhà, treo tấm ảnh cũ của Hưng lên bàn thờ – lần đầu tiên sau gần hai mươi năm.
Đêm đó, tôi thắp nhang, nhìn ba nén hương cháy đỏ, khẽ nói:
“Anh yên tâm. Con của anh, cả hai đứa, đều trưởng thành. Chỉ là… chúng phải trả giá cho lỗi lầm của người lớn.”
Cơn gió thoảng qua, tàn nhang rung khẽ.
Tôi nhắm mắt, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên – như tiếng tha thứ muộn màng, rơi xuống trái tim đã mỏi mòn vì chờ một ngày quá khứ chịu buông tay.
→ Twist cuối cùng:
Người yêu của con gái chính là con trai riêng của chồng cũ, tức anh cùng cha khác mẹ với cô gái.
Cái tên khiến người mẹ “hoảng” không phải vì trùng hợp – mà vì đó là lời nhắc nhở của định mệnh về tội lỗi và im lặng của chính bà.