Tôi lấy chồng được hai năm.
Chồng tôi – Huy – hiền, thương vợ, nhưng hơi nhu nhược. Còn mẹ chồng tôi – bà Cúc – là người rất coi trọng “sĩ diện dòng họ”.
Từ ngày tôi về làm dâu, tôi học được một điều: trong nhà này, thể diện quan trọng hơn cảm xúc.
Chuyện bắt đầu từ một buổi chiều thứ Sáu.
Tôi vừa tan ca, đang dọn cơm thì mẹ chồng gọi vào phòng khách, giọng ngọt nhạt:
— Con này, mai thằng Tâm – em họ của Huy – nó có buổi xem mắt với con gái nhà ông giám đốc công ty xây dựng, con có cái xe tay ga xịn đó, cho nó mượn đi một bữa nhé.
Tôi khựng lại.
Chiếc xe ấy là tài sản đầu tiên tôi mua được bằng tiền tiết kiệm sau 5 năm đi làm. Tôi luôn giữ cẩn thận, chưa từng cho ai mượn.
Tôi nói khẽ:
— Mẹ, xe con đang dùng đi làm, với lại con ngại lắm, em ấy mới gặp người ta lần đầu, nhỡ…
Chưa kịp nói hết, bà đã gằn giọng:
— Con nhỏ này, có mỗi cái xe mà tiếc. Nhà ta mà để người ta thấy em họ đi cái xe cà tàng thì mất mặt lắm! Xe của dâu con trong nhà mượn thì có sao!
Chồng tôi ngồi bên, chỉ nhìn tôi rồi nói:
— Thôi em, cho mượn một bữa đi, giúp em họ tí, đâu chết ai.
Tôi im lặng.
Bị dồn đến thế, tôi không thể từ chối.
Nhưng lòng tôi nặng trĩu.
Sáng hôm sau, Tâm đến. Cậu ta hơn tôi vài tuổi, ăn mặc bóng bẩy, nói năng bỗ bã:
— Chị dâu yên tâm, em chạy cẩn thận lắm, mai trả liền.
Tôi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Thế rồi, một ngày trôi qua… rồi hai ngày… đến ngày thứ ba, tôi không thấy Tâm đâu, cũng chẳng thấy xe.
Buổi tối, cậu ta gọi điện, giọng run run:
— Chị ơi… xe chị… mất rồi!
Tôi chết lặng:
— Cái gì? Mất ở đâu?
— Dạ, em đi xem mắt xong ghé bạn uống cà phê, để ngoài cửa, khóa cổ mà nó vẫn dắt mất…
Tôi tức đến nghẹn lời.
Lúc ấy, mẹ chồng đã nghe thấy, chạy lại giật điện thoại:
— Xe thôi mà, mất thì báo công an! Có gì to tát đâu, của đi thay người!
Tôi quay sang bà, cố giữ bình tĩnh:
— Nhưng đó là tài sản của con, mẹ à. Con làm lụng bao năm mới mua được.
Bà gắt:
— Ối dào, xe nào chả là xe, cùng một nhà thì mất cũng như nhau! Em họ mày chứ ai xa lạ đâu!
Tôi cười nhạt.
“Cùng một nhà” – nhưng khi mất, người mất là tôi, còn người đi mượn lại chẳng thấy áy náy.
Chiều hôm sau, cả nhà họp lại.
Tâm cúi đầu, ấp úng:
— Con xin lỗi, con không cố ý.
Mẹ chồng xua tay:
— Nó trẻ người non dạ, thôi bỏ qua đi con ạ, để mẹ nói bố nó đền cho cái xe khác.
Tôi nhìn thẳng vào Tâm, hỏi:
— Em có nhớ biển số xe không?
— Dạ… hình như là… à, em không nhớ rõ, để em hỏi lại bạn.
Tôi khẽ nhếch môi:
— Kỳ lạ thật. Xe chị, chị nhớ từng con số, còn người mượn xe lại chẳng nhớ nổi biển số? Em đi xem mắt hay đi giao dịch gì khác mà không dám nói thật?
Cả phòng im phăng phắc.
Mặt Tâm tái đi.
Tôi nói tiếp, giọng đều đều:
— Em nói mất xe ở quán cà phê, nhưng chị hỏi người quen ở đó, hôm ấy không ai thấy xe chị. Vậy em nói thật đi, em cầm xe ở đâu?
Mẹ chồng tròn mắt:
— Cái gì? Cầm xe á?
Tâm ú ớ, mồ hôi túa ra:
— Con… con chỉ… cầm tạm lấy vốn làm ăn… rồi trả chị… ai ngờ thằng bạn nó ôm luôn…
Bà Cúc đập bàn:
— Cái đồ khốn! Mày dám lừa cả chị dâu à?
Tôi nhìn bà, nhẹ giọng nhưng đủ khiến không ai dám nói thêm:
— Mẹ, con không giận vì mất xe. Con chỉ giận vì cái “thể diện” mà mẹ nói hôm trước, hóa ra lại đắt hơn lòng trung thực.
— …
— Từ giờ, mẹ cứ giữ thể diện đó đi. Con chỉ xin giữ lại nhân phẩm của mình.
Nói xong, tôi đứng dậy, về phòng, không khóc, chỉ thấy lòng nhẹ tênh – như vừa trút xong một gánh nặng.
Mấy hôm sau, mẹ chồng tránh mặt tôi.
Còn Tâm, được chú ruột bắt về quê, không ai thấy lại.
Chiếc xe coi như mất.
Chồng tôi biết lỗi, nói khẽ:
— Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải đứng về phía em.
Tôi chỉ đáp:
— Không sao. Chỉ mong từ nay anh nhớ, vợ không phải người để hi sinh cho “thể diện” của nhà chồng.
Ba tháng sau, công an gọi điện báo tìm thấy chiếc xe.
Người cầm cố đã khai hết.
Tôi lấy lại xe trong tình trạng trầy xước, nhưng vẫn nguyên vẹn.
Khi tôi dắt xe về, mẹ chồng nhìn theo, lặng lẽ nói:
— Mẹ… xin lỗi con. Mẹ đã sai khi ép con phải nhường nhịn như vậy.
Tôi cười:
— Mẹ không sai đâu, chỉ là mẹ thương họ hàng quá thôi. Con cũng sẽ học cách thương như mẹ, nhưng có giới hạn.
Bà thở dài, gật đầu.
Tôi thấy lần đầu tiên, giữa chúng tôi không còn là mẹ chồng – nàng dâu, mà là hai người đàn bà biết nhận lỗi, biết rút kinh nghiệm sau tổn thương.
Một năm sau, tôi mua chiếc xe mới, rồi bán lại chiếc cũ với giá thấp cho một người quen nghèo.
Mẹ chồng cười, hỏi:
— Sao không để đi, tiếc gì đâu?
Tôi đáp:
— Vì có những thứ, giữ lại chỉ nhắc mình nhớ điều không vui. Bán đi để bắt đầu lại – vậy là đủ.
Bà im lặng, rồi cười hiền:
— Con đúng, thể diện thật sự không nằm ở chiếc xe hay lời nói, mà ở cách mình đối mặt sau sai lầm.
Tôi mỉm cười. Cuối cùng, sau bao va chạm, chúng tôi cũng học được cách hiểu nhau mà không cần thắng thua.
Kết thúc:
Người mẹ chồng hiểu rằng “thể diện” không đáng giá bằng sự trung thực và lòng tự trọng.
Người con dâu giữ được phẩm giá, nhưng vẫn để lại đường lui cho người sai.
Người em họ nhận ra rằng, chỉ một hành động dối trá có thể làm mất đi niềm tin cả đời.
Và căn nhà ấy, sau biến cố nhỏ, đã ấm hơn — không phải vì xe được tìm lại, mà vì mọi người đã tìm lại được giới hạn và lòng tôn trọng dành cho nhau.
 
								 
								 
								 
								