Đêm ở bệnh viện S bao giờ cũng lạnh. Cái lạnh không phải của thời tiết, mà của ánh đèn neon trắng toát cùng tiếng máy monitor nhấp nháy những nhịp vô cảm. An ngồi ở cuối hành lang, mặc bộ đồ điều dưỡng đã sờn, hai tay siết lấy vạt áo đến trắng bệch. Cô nghe tiếng cửa phòng mổ bật mở, và Minh xuất hiện — dáng cao gầy, áo blouse còn dính vệt máu bệnh nhân trong ca cấp cứu vừa kết thúc.
Anh nhìn thấy cô ngay lập tức, đôi mắt thấm mệt nhưng vẫn ánh lên sự ấm áp quen thuộc. “Em trực đêm cũng mệt lắm phải không?” Minh nói, giọng khàn nhưng dịu.
An đứng dậy, cố giữ vẻ bình thản đã tập suốt cả buổi tối: “Em có chuyện muốn nói.”
Minh ngạc nhiên. Hai người đã yêu nhau gần một năm, phần lớn thời gian diễn ra trong bóng tối của hành lang bệnh viện, những giờ giải lao vội vã, những cái nắm tay giấu sau cánh cửa phòng trực. Minh luôn nói rằng khi anh đủ vững chắc trong bệnh viện, đủ sức chống lại gia đình mình, họ sẽ có một tương lai công khai. An đã tin. Tin bằng tất cả trái tim.
Nhưng niềm tin đó — hôm nay phải kết thúc.
“Minh… Mình chia tay đi.”
Không có từ nào khiến trái tim Minh đông cứng nhanh hơn thế. Anh tưởng mình nghe nhầm. “An… Em mệt rồi à? Hay bệnh nhân nào làm em căng thẳng quá?”
An lắc đầu. “Không phải. Em nghĩ kỹ rồi. Chúng ta dừng lại đi.”
Minh bước tới, nắm lấy tay cô. “Đừng nói vậy, An. Chúng ta yêu nhau cơ mà.”
An rụt tay lại. “Em không còn yêu anh nữa.”
Minh bật cười — tiếng cười chua chát của người vừa bị xóa sạch hiện thực. “Anh không tin. Em đang nói dối.”
“Em nói thật.” Cô quay mặt đi. “Em chán mối tình lén lút này. Em muốn một người có thể cho em danh phận.”
Minh như bị ai đấm mạnh vào ngực. “Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi! Anh sẽ nói với mẹ. Anh sẽ—”
“Em không muốn chờ nữa.” Cô ngắt lời. “Em không muốn yêu một người mà gia đình anh ta khinh bỉ mình.”
Minh chết lặng. Anh nhớ lại ánh mắt mẹ anh nhìn An ngày anh giới thiệu cô — như nhìn một kẻ xâm nhập không xứng chạm vào con trai duy nhất của bà. Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ An lại vì điều đó mà buông tay.
“Em thay đổi rồi sao?” Minh hỏi nhỏ.
“Ừ.” Một chữ mà như nhát dao.
“Có ai khác?” Minh cố kìm giọng khỏi run.
An cắn chặt môi, máu rớm ra. Cô đã định lắc đầu. Nhưng mẹ anh đã cảnh báo, nếu để Minh biết, đứa trẻ sẽ bị cướp khỏi tay cô. Cô phải bảo vệ con — bằng cách đẩy người cô yêu ra xa. “Phải. Em có người khác.”
Minh lùi lại một bước, mắt đỏ quạch. Nỗi đau trong lòng anh trườn ra thành giọng nói rạn vỡ: “Anh đã tin em là người sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”
An muốn ôm anh thật chặt mà nói thật: rằng đứa bé trong bụng cô là trái tim nhỏ xíu của hai người. Rằng cô yêu anh đến mức sẵn sàng hi sinh tất cả. Nhưng nếu cô nói ra — mẹ anh sẽ hủy hoại tất cả.
Cô quay mặt, thì thầm trong nước mắt: “Tình yêu đôi khi cũng hết hạn.”
Câu đó như xát muối vào tất cả kỷ niệm. Minh nhìn cô thật lâu, rồi gật đầu — cái gật đầu của kẻ thua cuộc trong chính cuộc đời mình. “Nếu đó là lựa chọn của em… anh không níu nữa.”
Anh quay người đi, không nhìn lại. Vì nếu nhìn, anh sẽ không có dũng khí bước tiếp.
Cánh cửa phòng trực khép vào sự im lặng tàn nhẫn.
An gục xuống ghế. Bụng cô khẽ nhoi nhói — lời nhắc nhở rằng cái giá của quyết định vừa rồi không chỉ làm đau cô, mà còn có một sinh linh bé bỏng.
Cô chưa kịp lau nước mắt thì tiếng giày cao gót sắc lạnh vang lên. Mẹ Minh — áo vest chỉnh tề, môi tô đỏ thẫm — bước vào.
“Giỏi lắm. Cô làm đúng như tôi yêu cầu.” Bà đặt chiếc vali đen lên bàn. “Hai tỷ. Đủ cho cô và cái thứ trong bụng sống ở một nơi nào đó mà không bao giờ quay lại.”
An run rẩy lùi lại. “Tôi không cần tiền.”
“Nhưng cô cần sự tồn tại của đứa bé, đúng chứ?” Bà ta nhướng mày. “Đừng nghĩ tôi không biết nó là của ai. Nhưng nó sẽ không được bước vào gia đình tôi.”
An đặt tay lên bụng本 năng. Người mẹ ấy nhìn thấy hết. “Một điều dưỡng không có gì trong tay, cô có tư cách giữ con trai tôi lại sao? Cô chỉ có hai lựa chọn: cầm tiền và biến mất… hoặc để tôi tước quyền nuôi đứa bé ngay khi nó chào đời.”
An như bị đẩy xuống vực sâu. “Tôi… tôi sẽ đi.”
“Đừng để tôi trông thấy cô thêm lần nào nữa.” Bà lạnh lùng bỏ đi, để lại mùi nước hoa đắt tiền và một vết thương không bao giờ lành.
Tám tháng sau.
Một phòng trọ rẻ tiền phía sau bệnh viện. An nằm co ro trên nền nhà, cánh tay ôm bụng đang co thắt dữ dội. Cô đã làm việc đến kiệt sức để trả tiền trọ, tiền khám thai, mà không dám trở về bệnh viện cũ nơi Minh đang làm.
Nước ối rỉ ra. Máu loang đỏ dưới thân. Người cô run lên vì đau và sợ.
Một hàng xóm tốt bụng gọi xe đưa cô vào cấp cứu. An thở dốc, nắm tay nữ hộ sinh: “Xin cứu lấy con tôi… Làm ơn…”
Bệnh án được ghi vội: “Nhau bong non – nguy kịch. Mẹ có thể mất máu, con có thể suy hô hấp.”
Trên loa nội bộ vang tên một bác sĩ:
“Bác sĩ Minh, cần hỗ trợ khẩn cấp tại phòng sinh số 3!”
Minh đang chuẩn bị rời bệnh viện khi nghe cái tên quen thuộc trong tiếng xì xào của y tá. Anh giật lấy hồ sơ bệnh nhân — và tim anh như ngừng đập.
Lê Hoàng An. Thai 35 tuần.
Không suy nghĩ, Minh lao thẳng về phòng sinh.
Cánh cửa bật mở. Minh nhìn thấy An nằm trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt trắng bệch, môi tím tái. Cô đang lịm dần.
“An!” Anh gào lên, chạy lại nắm tay cô.
An mở mắt, giọng yếu như hơi thở cuối: “Minh… đi đi… đừng… để mẹ anh biết…”
“Anh biết hết rồi! Anh biết đứa bé là của ai rồi!” Minh gần như khóc. “Anh xin lỗi… Anh đã ngu ngốc… Đừng bỏ anh nữa… đừng bỏ con chúng ta…”
“Minh…” An bật khóc, nhưng máu lại phun ra nhiều hơn. Bác sĩ sản quát: “Bác sĩ Minh, ra ngoài! Cô ấy đang nguy kịch!”
Minh bị đẩy lùi, nhưng mắt vẫn khóa chặt vào cô. “An! Sống đi! Em phải sống! Anh không thể mất em!”
An nhìn anh lần cuối — đôi mắt chất đầy yêu thương và tuyệt vọng — rồi chìm vào bóng tối.
An tỉnh dậy trong phòng hồi sức, mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc. Cô hoảng hốt sờ bụng — phẳng lì. Đứa bé đâu?
Cô quay đầu. Trong lồng ấp bên cạnh là một thiên thần nhỏ xíu, da đỏ hỏn, thở oxy.
Con cô còn sống.
Nước mắt An trào ra. Cô áp tay lên lồng ấp: “Con ơi…”
“Đứa bé mạnh mẽ lắm.” Giọng Minh vang lên phía sau.
An quay lại. Minh đứng đó — áo blouse dính máu đã khô, mắt thâm quầng, gầy rộc đi so với tám tháng trước.
“Là… con trai chúng ta.” Minh nở nụ cười run rẩy.
An lập tức quay đi. “Anh không có quyền nói vậy.”
Minh chết lặng: “An…”
“Anh đã bỏ rơi mẹ con em ngay từ ngày đó.” Cô nghẹn giọng. “Em đã cầu xin anh tin em. Nhưng anh tin điều tồi tệ nhất.”
“Anh xin lỗi. Anh sẽ sửa sai. Chỉ cần em cho anh cơ hội—”
“Không còn cơ hội nào nữa, Minh.”
Anh quỳ xuống, lần đầu tiên trong đời quỳ trước một người khác:
“Anh xin em… Anh chỉ muốn được ở bên con… dù đứng ngoài cánh cửa cũng được…”
An nhắm mắt, nước mắt rơi xuống chăn:
“Trong cuộc đời mẹ con em… anh sẽ mãi ở ngoài cánh cửa.”
Minh bật khóc — những giọt nước mắt muộn màng.
Cô vẫn yêu anh. Nhưng tình yêu ấy giờ chỉ còn là vết sẹo.
Một tuần sau, An bế con rời phòng sơ sinh. Cô lén liếc ra hành lang — Minh đang đứng đó, nhìn con trai qua lớp kính, ánh mắt chan chứa yêu thương và tự trách.
Anh không dám lại gần. Không dám làm cô sợ thêm.
Khi An bế con đi ngang qua, Minh thì thầm:
“Cha sẽ luôn ở đây. Nhưng con cần bình yên… hơn là cần cha.”
An quay mặt đi, ôm con thật chặt.
Cô bước tiếp, đôi chân run rẩy nhưng quyết tâm.
Họ cách nhau chỉ một bước chân.
Nhưng cảm giác như xa đến cả đời.
Ngoài kia, Minh đứng lặng. Gió thổi qua hành lang bệnh viện mà không mang theo hơi ấm.
Anh không gọi tên cô nữa.
Không chạy theo.
Không níu tay.
Bởi anh biết…
Nếu quay đầu lại…
anh sẽ không bao giờ buông tay cô thêm lần nào.
Cánh cửa tự động khép lại giữa họ.
Một cánh cửa — để bảo vệ.
Một cánh cửa — để trừng phạt.
Một cánh cửa — của một tình yêu từng đẹp đến đau lòng.
Họ yêu nhau đến mức phải buông tay nhau.
Và đó… mới là bi kịch đau nhất đời người.