Trong con hẻm nhỏ uốn lượn giữa lòng thành phố, nơi ánh đèn neon lập lòe như những lời thì thầm của cám dỗ, em gái tôi, Linh, luôn mơ về một cuộc sống xa hoa. Linh không giống tôi, người cam chịu với những ngày tháng lặng lẽ làm nhân viên văn phòng. Em tôi có đôi mắt sáng ngời tham vọng, luôn nói về những chiếc váy hàng hiệu, những chuyến du lịch xa xỉ và một căn hộ penthouse nhìn ra sông. Nhưng chúng tôi chỉ là những con người bình thường, sống trong căn nhà trọ chật chội, nơi mùi ẩm mốc bám chặt vào từng góc tường.
Linh, 22 tuổi, làm việc tại một quán bar cao cấp, nơi những vị khách giàu có vung tiền như nước. Tôi, Minh, chị gái của Linh, luôn lo lắng cho em. Tôi biết công việc ấy không đơn giản, không chỉ là nụ cười và những ly rượu. Nhưng Linh luôn gạt đi, bảo rằng đó là cơ hội để em “đổi đời”. Tôi không ngờ rằng “cơ hội” ấy lại dẫn em vào một con đường mà tôi không bao giờ tưởng tượng nổi.
Mọi chuyện bắt đầu vào một đêm mưa, khi Linh trở về nhà với vẻ mặt kỳ lạ. Em cầm một chiếc túi nhỏ, kín đáo, và giấu nó dưới gầm giường. Tôi hỏi, nhưng Linh chỉ cười, bảo rằng đó là “món quà từ số phận”. Tôi không để tâm lắm, chỉ nghĩ em lại mua thứ gì đó vượt quá khả năng tài chính của mình. Nhưng vài tuần sau, Linh bắt đầu thay đổi. Em thường xuyên mệt mỏi, hay buồn nôn, và có những ngày em ngồi thẫn thờ nhìn vào gương, tay đặt nhẹ lên bụng.
“Linh, em bị sao vậy?” Tôi hỏi, lo lắng.
“Chị đừng lo, em ổn mà,” Linh đáp, nhưng ánh mắt em lảng tránh. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Một buổi tối, khi Linh đi làm, tôi không kìm được tò mò. Tôi lục chiếc túi dưới gầm giường. Bên trong là một chiếc hộp nhỏ, chứa thứ khiến tôi rùng mình: một ống nghiệm đã qua sử dụng, bên trong còn sót lại chút chất lỏng đục. Trên nhãn dán, tôi đọc được một cái tên – Hoàng Gia Bảo, một đại gia khét tiếng, người thường xuyên lui tới quán bar nơi Linh làm việc.
Tôi bàng hoàng. Linh đã làm gì? Tôi không muốn tin vào suy nghĩ kinh khủng đang lởn vởn trong đầu, nhưng mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Linh đã nhặt lại thứ mà người ta vứt đi, thứ mà một người như Hoàng Gia Bảo không bao giờ để tâm. Em đã âm thầm tự tạo cơ hội mang thai, với hy vọng đứa bé sẽ là tấm vé vàng đưa em vào thế giới thượng lưu.
Tôi đối mặt với Linh ngay tối hôm đó. “Em điên rồi sao? Em biết mình đang làm gì không?” Tôi gần như hét lên, tay run rẩy chỉ vào chiếc hộp.
Linh không phủ nhận. Em nhìn tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa tuyệt vọng. “Chị, em không muốn sống nghèo khổ cả đời! Chị có biết mỗi ngày em phải cười với những kẻ đó, chịu đựng những lời nói bẩn thỉu, chỉ để kiếm vài đồng tiền boa? Em muốn một cuộc sống tốt hơn, và đứa bé này sẽ là chìa khóa!”
“Nhưng em đang đánh cược cả tương lai của mình, và của đứa bé!” Tôi gào lên. “Em nghĩ Hoàng Gia Bảo sẽ chấp nhận em chỉ vì em mang thai đứa con của hắn ta sao? Hắn ta sẽ chối bỏ, hoặc tệ hơn, hắn sẽ hủy hoại em!”
“Chị không hiểu đâu,” Linh lạnh lùng đáp. “Em đã tính toán hết rồi. Em sẽ khiến anh ta phải chịu trách nhiệm.”
Mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng lớn. Tôi muốn bảo vệ Linh, muốn kéo em ra khỏi vũng lầy này, nhưng Linh không nghe. Em bắt đầu tìm cách tiếp cận Hoàng Gia Bảo, xuất hiện ở những sự kiện mà hắn ta tham gia, cố tình để lộ những dấu hiệu của việc mang thai. Tôi đau lòng nhìn em gái mình, từng là cô bé ngây thơ, giờ đây trở thành một người phụ nữ mưu mô, sẵn sàng đánh đổi tất cả vì tham vọng.
Một tháng sau, Linh tuyên bố rằng Hoàng Gia Bảo đã đồng ý gặp em. Hắn ta không thừa nhận đứa bé, nhưng hứa sẽ chu cấp một khoản tiền nếu Linh giữ im lặng. Tôi thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện có thể kết thúc êm đẹp. Nhưng tôi đã lầm.
Đêm đó, Linh trở về với gương mặt trắng bệch, tay ôm bụng, máu thấm qua lớp áo. “Chị… em mất đứa bé rồi,” em thều thào trước khi ngất đi. Tôi đưa Linh vào bệnh viện, tim như thắt lại. Bác sĩ nói Linh đã bị sảy thai do căng thẳng và một vết thương ở bụng – dấu hiệu của một vụ tấn công. Tôi chết lặng. Ai đã làm điều này? Hoàng Gia Bảo? Hay một kẻ nào khác?
Khi Linh tỉnh lại, em kể trong nước mắt. Hóa ra, không phải Hoàng Gia Bảo gặp em, mà là vợ của hắn, một người phụ nữ quyền lực và tàn nhẫn. Bà ta đã biết về kế hoạch của Linh, và trong cơn thịnh nộ, đã thuê người dạy cho Linh một bài học. “Bà ấy nói em không xứng đáng, rằng em chỉ là một con sâu bò dưới chân họ,” Linh nức nở.
Tôi ôm Linh, cảm giác bất lực tràn ngập. Nhưng rồi, một chi tiết khiến tôi sững sờ. Linh nắm tay tôi, thì thầm: “Chị, em chưa từng mang thai. Tất cả chỉ là một vở kịch. Em đã giả vờ để dụ Hoàng Gia Bảo, nhưng vợ hắn phát hiện ra.”
Tôi bàng hoàng. Hóa ra, Linh không hề nhặt lại thứ kinh khủng kia. Em đã dựng lên toàn bộ câu chuyện, từ chiếc ống nghiệm giả đến những dấu hiệu mang thai, chỉ để thao túng Hoàng Gia Bảo. Nhưng kế hoạch của em đã thất bại, và giờ đây, em phải trả giá bằng sự an toàn của chính mình.
Linh rời thành phố không lâu sau đó, trở về quê với vết sẹo cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi ở lại, mang theo nỗi day dứt vì đã không thể bảo vệ em. Câu chuyện này không có người thắng, chỉ có những vết thương và bài học đắt giá. Linh đã mơ về ánh đèn rực rỡ của sự giàu sang, nhưng cuối cùng, em chỉ tìm thấy bóng tối.