×
×

Gia đình tôi thuê giúp việc sau khi vợ sinh con thứ hai. Người được giới thiệu tên là Thảo, khoảng hai mươi sáu, cao gầy, da trắng, giọng nhẹ như gió.

1. – Người giúp việc hoàn hảo

Gia đình tôi thuê giúp việc sau khi vợ sinh con thứ hai. Người được giới thiệu tên là Thảo, khoảng hai mươi sáu, cao gầy, da trắng, giọng nhẹ như gió.

Ngay ngày đầu, Thảo đã gây ấn tượng:

– Quét nhà sạch đến mức không còn hạt bụi.
– Chăm con khéo hơn cả chúng tôi.
– Lễ phép, nói năng nhỏ nhẹ, không bao giờ than vãn.
– Làm việc từ sáng đến tối nhưng không bao giờ đòi hỏi gì.

Cả nhà đều quý Thảo, đặc biệt là vợ tôi.

Nhưng có một điều kỳ lạ:

Hễ trời sắp mưa hoặc có dấu hiệu mưa gió, Thảo lập tức xin về sớm, gương mặt lộ vẻ lo lắng đến kỳ quái.

Có hôm đang dọn bếp, mưa rơi vài giọt là cô run run:

– “Chị ơi… em xin phép về trước ạ.”

Vợ tôi hiểu chuyện, không ép.

Nhưng trong lòng tôi lại thấy lạ.

Một người siêng năng như Thảo, tại sao cứ mưa là biến sắc như vậy?


2. – Cơn mưa lớn và chiếc ô bị bỏ quên

Một chiều cuối tuần, trời đổ mưa như trút nước. Thảo đang phơi đồ ngoài ban công, thấy mưa ập xuống liền hốt hoảng chạy vào nhà.

Mặt cô trắng bệch.

– “Anh chị cho em về gấp với… Em xin lỗi…”

Trời đang giông sấm, tôi lo cô gặp nguy hiểm, nên bảo:

– “Thảo ơi trời mưa quá, chờ bớt đã rồi về. Không sao đâu.”

Thảo lắc đầu, giọng run:

– “Không được… em phải về ngay.”

Cô vội vàng chào rồi chạy đi, bước chân như bị ai đuổi.

Vài phút sau, vợ tôi phát hiện:

– “Anh ơi, Thảo để quên chiếc ô cũ ngoài phòng khách.”

Chiếc ô màu xám bạc, bạc màu, cán gãy nhẹ, như đã theo chủ nó nhiều năm.

Tôi bảo:

– “Để mai trả cho cô ấy.”

Chẳng hiểu sao, chiếc ô ấy nằm lăn lóc giữa phòng khiến tôi… gai người.

Cảm giác là lạ.

Tôi cầm lên.

Ô ẩm, lạnh. Và… hơi nặng bất thường.

Tôi tò mò, mở ô ra.

Ngay khoảnh khắc mở ra, một vật rơi xuống sàn, tạo tiếng “cạch” rõ ràng.

Tôi cúi nhặt lên.

Và tôi sững người.

Là một tấm ảnh cũ, nhàu nát vì nước, chụp trong cảnh trời mưa.

Trong ảnh có một người đàn ông ôm một bé gái nhỏ. Sau lưng họ là cái ô y hệt chiếc ô của Thảo.

Mặt Thảo – lúc đó chỉ là một cô bé tầm 8 tuổi – tươi rói.
Còn người đàn ông… trông vừa buồn vừa hiền.

“Bố con Thảo?” – tôi thầm nghĩ.

Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là:

Trên tấm ảnh có vết phấn trắng viết dòng chữ:
“Ngày cuối cùng.”

Cuối cùng cái gì?
Vì sao lại để trong ô?
Và tại sao cứ mưa là Thảo sợ hãi?

Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì phát hiện một điều nữa:

Giữa các lớp vải lót bên trong ô có một túi nylon nhỏ, giấu rất sâu. Tôi cẩn thận lấy ra.

Bên trong là một mảnh giấy gấp bốn, một góc đã rách.

Tôi mở ra đọc.

Chỉ đúng một câu:

“Thảo, chạy đi. Đừng đợi bố.”

Bút đậm, chữ run, chắc viết vội.

Tôi cảm giác cả căn phòng tối lại.


3. – Bí mật sau cơn mưa

Chuyện này khiến tôi mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi gọi Thảo đến để đưa ô và hỏi rõ nguyên nhân, nhưng Thảo tránh né.

– “Anh… chị… đã xem gì chưa?”

– “Thảo, chiếc ô rơi ra tấm ảnh. Nếu em gặp chuyện gì, cứ nói. Anh chị sẽ giúp.”

Thảo cúi đầu thật lâu.

Rồi nước mắt cô rơi xuống.

Cô nói bằng giọng khàn đục – giọng của người đã kiềm nén quá lâu:

“Mỗi lần mưa… em lại nhớ cảnh bố đưa em chạy trốn…”

Tôi lặng người.

Thảo kể.


4. – Câu chuyện 10 năm trước

Năm Thảo lên 8 tuổi, gia đình cô sống ở vùng ven đô. Bố làm phụ hồ, mẹ mất sớm. Hàng xóm có một gã đàn ông say xỉn, từng giở trò đồi bại với nhiều người.

Một chiều mưa, Thảo đang chơi trước nhà thì gã đó say rượu, lao tới kéo tay cô.

Thảo hét lên.

Bố cô chạy ra, giằng co.

Trong lúc hỗn loạn, gã đàn ông ngã đập đầu xuống cạnh đá trước sân. Máu ra nhiều.

Mưa xối.

Gã nằm bất động.

Bố Thảo hoảng loạn.

Ông biết gã này có anh trai làm xã hội đen, sẽ không tha.

Ông bế cô, vừa khóc vừa chạy ra đường mòn sau nhà.

Chiếc ô duy nhất che cho hai cha con chính là chiếc ô này.

“Thảo, chạy đi. Đừng đợi bố.”

Đó là câu cuối cùng Thảo nghe khi bố để cô trốn vào bụi tre rồi chạy ngược lại hướng ngôi nhà – nơi gã kia nằm.

Ông định quay lại thú nhận và xin tha.

Nhưng…

Bố Thảo không bao giờ trở về nữa.

Xác ông được tìm thấy dưới suối. Cảnh sát bảo ông trượt chân, nhưng ai cũng hiểu: đó là sự trả thù.

Từ hôm đó, mỗi khi trời mưa, Thảo luôn sợ đến ám ảnh.

Cô cầm chiếc ô của bố suốt nhiều năm để cảm thấy ông vẫn ở cạnh mình. Nhưng khi lớn, cô xấu hổ nên giấu ảnh và mảnh giấy vào lớp lót ô.

Cô mang nỗi đau ấy mỗi lần trời đổ mưa.
Mang theo ký ức chạy trốn trong tiếng mưa quất, tiếng thở hổn hển của bố.
Mang theo câu nói cuối cùng ông để lại.

Tôi nghe mà cổ họng nghẹn lại.


5. – Sự giúp đỡ cuối cùng

Chuyện của Thảo khiến vợ tôi khóc.

– “Từ nay mưa thì em cứ ở lại nhà chị. Đừng về. Ở đây em an toàn.”

Thảo run run:

– “Không… Em sợ làm phiền…”

– “Phiền gì? Em là người nhà rồi.”

Chúng tôi giúp Thảo làm lại CCCD, tìm hiểu nguồn gốc câu chuyện cũ. Tình cờ, một người cùng làng năm xưa xác nhận:

– “Bố con bé hiền lắm. Cái chết đó… ai cũng biết mà không ai dám nói.”

Người anh trai của gã đàn ông kia giờ đã bị bắt vì dính nhiều vụ án khác.

Khi biết tin, Thảo sụp xuống. Gương mặt pale bao năm bỗng như được giải thoát.

Lần đầu tiên kể từ ngày làm cho nhà tôi, khi trời mưa, Thảo không còn xin về nữa.

Cô thậm chí bước ra ban công, nhìn mưa rơi, khuôn mặt nhẹ nhõm.

Tôi đứng sau lưng, khẽ nói:

– “Bố em chắc đang mỉm cười.”

Thảo lau nước mắt, gật đầu.

– “Em nghĩ… từ hôm nay mưa không đáng sợ nữa.”

Chiếc ô cũ ấy lần này không còn mang nỗi ám ảnh.

Nó trở thành kỷ vật duy nhất kết nối Thảo và bố – người đàn ông đã hy sinh để bảo vệ con mình.

Còn chúng tôi hiểu rằng:

Đôi khi, thứ người khác giấu trong một chiếc ô cũ
lại là cả một tuổi thơ vỡ nát.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News