Chương I: Khởi Nguồn Của Sự Nghi Ngờ
Tiệm rửa xe Tấn Phát luôn là điểm dừng chân quen thuộc của Hùng vào mỗi chiều thứ Bảy. Tiếng nước xịt mạnh mẽ, tiếng máy hút bụi rít lên hòa cùng mùi xà phòng chanh thơm lừng tạo nên một không gian thư giãn đáng ngạc nhiên. Hùng, một kỹ sư IT 35 tuổi, đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này. Anh đã chiến thắng được cơn thèm thuốc gần sáu tháng nay, một nỗ lực lớn để chuẩn bị cho kế hoạch sinh con đầu lòng.
“Xe anh xong rồi, Hùng,” ông chủ tiệm, người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu thân thiện, lau tay và tiến đến gần. “À này, để quên trên xe anh này.”
Ông chìa ra một gói thuốc lá hiệu Marlboro Đỏ còn khá nguyên vẹn, đầu lọc đã bị bóp méo nhẹ như thể ai đó vừa định rút ra hút. Loại này, Hùng nhận ra ngay, là loại anh từng nghiện nặng.
Hùng mỉm cười, xua tay: “Cảm ơn ông. Tôi bỏ rồi, chắc chắn không phải của tôi.”
Ông chủ thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi một nụ cười khó hiểu xuất hiện trên môi ông, một nụ cười hơi méo mó khiến Hùng bỗng thấy rờn rợn. “Tôi nhặt được dưới ghế phụ, trên chiếc Camry bạc của anh đấy.”
Cả thế giới của Hùng như sững lại. Marlboro Đỏ. Anh chắc chắn anh đã vứt bỏ hết mọi thứ liên quan đến thuốc lá, kể cả cái bật lửa Zippo quý giá. Quan trọng hơn, anh đi làm bằng xe máy. Chiếc Toyota Camry bạc này, là xe của vợ anh, Thúy, và anh chỉ lái nó vào cuối tuần.
Hùng nuốt khan, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “À… chắc của khách trước rửa xe rồi…”
“Khách trước?” Ông chủ nhíu mày, giọng hơi có vẻ dò xét. “Đây là bao thuốc còn nguyên, mới mở, nhét kĩ dưới ghế phụ. Hôm nay là ngày thường, vợ anh mới lái nó đi làm về lúc trưa thôi mà.”
Hùng cứng đờ. Thúy, vợ anh, một nhân viên kế toán thanh lịch, luôn bảo đi làm bằng Grab hoặc taxi vì công ty khó tìm chỗ đậu xe. Cô cũng không bao giờ hút thuốc, thậm chí còn rất ghét mùi khói. Nếu không phải anh, và không phải Thúy… thì là ai?
Chiếc ghế phụ. Một người đàn ông khác đã ngồi trên xe Thúy, hút thuốc và giấu bao thuốc đi. Sự thật hiển nhiên như một cái tát.
Chương II: Kế Hoạch Bắt Gian Nghiệt Ngã
Tối hôm đó, bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt. Thúy không hề hay biết chồng mình đang chìm trong cơn bão nghi ngờ. Cô vui vẻ kể chuyện công việc, còn Hùng chỉ im lặng gật đầu, trong đầu đang quay cuồng với một kế hoạch trả thù tàn nhẫn và hoàn hảo.
Nếu anh trực tiếp chất vấn, Thúy sẽ chối bay chối biến, và mọi thứ sẽ trở nên rối rắm. Anh cần bằng chứng không thể chối cãi, và anh cần cô ta phải tự mình lộ ra.
Hành động 1: Giăng bẫy điện tử. Hùng lén mua một thiết bị định vị GPS loại nhỏ, ngụy trang thành một cục sạc dự phòng, và giấu kín trong hộc đựng đồ trên xe.
Hành động 2: Tạo bằng chứng ngoại phạm. Sáng hôm sau, Hùng nói với Thúy, giọng điệu có vẻ căng thẳng: “Tuần này công ty anh có chuyến đi công tác đột xuất ở Đà Lạt, chắc cuối tuần mới về. Em chịu khó lái xe đi làm nhé.”
Thúy hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng tươi tỉnh: “Anh đi vui vẻ nhé. Nhớ gọi điện cho em.”
Hành động 3: Kích hoạt mồi nhử.
Đó là tối thứ Tư. Hùng đã thuê một căn hộ nhỏ gần khu vực làm việc của Thúy, theo dõi vị trí chiếc xe qua điện thoại. Anh giả vờ đã lên máy bay, đăng ảnh check-in ảo trên mạng xã hội.
Đúng 7 giờ tối, chiếc xe di chuyển, không phải về nhà. Nó dừng lại ở một con hẻm tối. Hùng kiểm tra kỹ: địa chỉ hiển thị là một khách sạn nhỏ, cũ kỹ mang tên “Nguyệt Quế”.
Trái tim anh thắt lại. Anh biết mọi chuyện đã kết thúc, nhưng anh cần Thúy phải đối mặt với sự thật theo cách đau đớn nhất. Anh không muốn là người tự mình đối chất, vì sợ cơn giận làm hỏng bằng chứng. Anh cần một nhân chứng trung lập, không thể bị mua chuộc.
Anh nghĩ đến mẹ vợ, bà Mai. Bà Mai là một người phụ nữ nguyên tắc, yêu thương con gái nhưng không bao giờ chấp nhận sự dối trá.
Hùng nhắn một tin duy nhất cho Thúy, giọng lạnh lùng và đầy ẩn ý, nhưng đủ để cô phải hành động:
“Anh đang nhớ em quá. Anh vừa kiểm tra GPS chiếc xe để xem em đã về nhà an toàn chưa. Sao giờ này xe vẫn còn ở khách sạn Nguyệt Quế vậy? Chắc em quên tắt định vị rồi. Anh không yên tâm. Lái xe về đi, anh sẽ gọi điện thoại cho em ngay.”
Chỉ vài phút sau, chiếc xe Camry bạc vọt ra khỏi con hẻm, lao đi một cách hỗn loạn. Thúy đã hoảng sợ. Cô đang vội vã quay về để xóa dấu vết.
Hùng gọi điện cho mẹ vợ, giọng lo lắng: “Mẹ ơi, con thấy xe Thúy đang ở khách sạn Nguyệt Quế. Con không tiện về ngay vì đang ở xa. Mẹ đến đó đi, có lẽ có chuyện khẩn cấp, con gọi mãi Thúy không nghe máy.”
Hùng biết rõ mẹ vợ sẽ làm gì: Bà sẽ lao thẳng đến và tự tay bắt tại trận. Sự sụp đổ của Thúy sẽ trở nên công khai và cay đắng gấp bội.
Chương III: Sự Thật Đau Lòng Mang Tên Kỷ Niệm (Cú Twist)
Sáng hôm sau, Hùng về nhà. Anh bước vào với tâm thế của một người chiến thắng, dù trái tim tan nát. Thúy đang ngồi trên sofa, khóc nấc, nhưng không phải vì bị bắt quả tang.
“Em xin lỗi anh Hùng…”
Anh ngồi xuống, lạnh lùng chuẩn bị đón nhận lời thú tội. “Em không cần nói gì cả. Mẹ đã kể cho anh rồi.”
“Không… mẹ chưa kể hết đâu,” Thúy nghẹn lại, run rẩy đưa tay chỉ vào vết bầm tím trên cánh tay. “Thật ra… em không hề phản bội anh.”
Hùng cười khẩy. “Đừng nói dối nữa! Gói thuốc, khách sạn Nguyệt Quế, mẹ đã nhìn thấy…”
“Mẹ nhìn thấy gì cơ?” Thúy đưa tay lau nước mắt. “Anh à, chiếc xe đó không phải em lái. Hôm thứ Tư, em đã cho chị Hương, đồng nghiệp cũ của em, mượn xe vì chồng chị ấy, anh Long, bị tai nạn giao thông và đang cấp cứu. Chị ấy cần xe để chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện.”
“Khách sạn Nguyệt Quế là gì?” Hùng gầm lên.
Thúy run rẩy: “Đó là nơi chị Hương và chồng chị ấy đang thuê trọ, vì họ gặp khó khăn tài chính. Bệnh viện ngay gần đó. Em đã nhắn tin cho chị Hương, nói dối là anh đi công tác để chị ấy có xe đi lại không phải ngại. Em không muốn anh lo lắng chuyện bao đồng hay trách em cho người khác mượn xe.”
Thúy lấy ra một tờ giấy nhàu nát. “Còn gói thuốc lá này… nó là của anh ruột em, anh Thành.”
Hùng sững sờ. Anh Thành, anh ruột của Thúy, đã qua đời vì ung thư phổi ba năm trước, người đã nghiện Marlboro Đỏ.
“Anh ấy đã để quên nó trong chiếc xe cũ của em. Khi anh mua chiếc Camry này, em đã lấy gói thuốc lá đó nhét dưới ghế phụ để giữ lại làm kỷ niệm, vì đó là lần cuối cùng anh ấy ngồi trên xe của em. Em luôn giữ nó ở đó, chưa bao giờ nói cho anh biết vì sợ anh thấy em quá ủy mị.”
“Và khi anh nhắn tin về việc định vị, em hoảng hốt không phải vì sợ bị bắt gian. Em sợ bị lộ chuyện chị Hương đang mượn xe và đang gặp chuyện buồn, em sợ anh giận vì em lỡ dùng xe gia đình vào việc cá nhân. Em lao về nhà để kịp thời xóa dấu định vị, định giải thích sau…”
Thúy đưa tay chỉ vào vết bầm tím: “Mẹ đã bắt em, nhưng không phải bắt gian.”
“Mẹ đến khách sạn, thấy chị Hương đang hoảng loạn vì chồng cấp cứu. Mẹ đã hiểu lầm em dùng xe đi chơi. Mẹ đã mắng em một trận tơi bời, nói em vô tâm với gia đình trong khi anh đi công tác. Mẹ bắt em về nhà để kiểm điểm.”
Hùng lùi lại, khuôn mặt trắng bệch. Anh đã dựng nên một câu chuyện ngoại tình hoàn hảo từ một gói thuốc lá, và tự tay đưa mẹ vợ đến để… bắt vợ mình làm người tốt.
Anh đã đánh mất niềm tin, làm tổn thương vợ và mẹ vợ chỉ vì một lời nói dối nhỏ nhoi mang tính kỷ niệm của người vợ, và một sự hiểu lầm lớn từ gói thuốc lá của người chết.
Thúy nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, giọng đứt quãng: “Anh đã bao giờ tin em chưa, Hùng?”
Hùng cúi gằm mặt. Anh là người đã bỏ thuốc lá, nhưng chính anh lại là người thắp lên ngọn lửa hoài nghi tự thiêu rụi cuộc hôn nhân của mình. Anh đã hủy hoại bằng một kế hoạch hoàn hảo dựa trên sự nghi ngờ ngu ngốc.