×
×

Hương thú nhận: “Chị sợ em ở lại sẽ khổ, thành phố nuốt chửng giấc mơ của em.”

Lan rời khỏi quê hương khi trời còn tờ mờ sáng. Cái làng nhỏ ven sông, nơi cha mẹ già nua vẫn còng lưng trên ruộng đồng, giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt trong hành lý xẹp lép của cô. “Con đi học nghề may ở thành phố, sau này về mở tiệm, giúp gia đình thoát nghèo,” Lan tự nhủ, ôm chặt túi xách chứa vài bộ quần áo cũ và chút tiền cha mẹ gom góp. Anh trai cô, Minh, đã lên thành phố trước đó mười năm, làm thợ xây, cưới vợ và có con. “Em cứ đến ở với anh chị, lo gì,” Minh từng nói qua điện thoại, giọng ấm áp như ngày xưa.

Xe buýt dừng ở bến xe Miền Đông, Sài Gòn đón Lan bằng cái nóng hầm hập và dòng người hối hả. Minh ra đón, khuôn mặt rám nắng cười toe toét: “Em gái anh lớn rồi nhỉ? Về nhà thôi!” Nhà anh là căn phòng trọ chật hẹp ở quận Bình Tân, hai phòng ngủ, bếp núc chen chúc. Chị dâu, Hương, đang bế con nhỏ, nhìn Lan bằng ánh mắt dò xét. “Em đến rồi à? Ngồi đi, chị nấu cơm.”

Những ngày đầu trôi qua êm đềm. Lan ghi danh học nghề tại trung tâm may mặc gần đó, học phí cha mẹ đã lo. Cô dậy sớm quét dọn, nấu ăn phụ chị dâu, chơi với cháu trai ba tuổi. Minh bận rộn với công trường, thường về muộn, mệt mỏi. Hương thì làm nội trợ, đôi khi than vãn về chi phí sinh hoạt thành phố. “Ăn uống đắt đỏ lắm em ơi, anh em mình phải tiết kiệm,” chị nói, nhưng Lan thấy tủ lạnh đầy đồ ăn, ti vi mới mua.

Rồi một buổi tối, sau bữa cơm, Hương ngồi xuống bên bàn, giọng nghiêm túc: “Lan này, chị bàn với em chuyện ở đây. Anh Minh nói em ở tạm, nhưng nhà chật, chi phí cao. Em đóng góp đi, 3 triệu tiền nhà mỗi tháng, cộng 1 triệu tiền ăn. Tổng 4 triệu. Em chưa đi làm nhưng cố gắng xoay sở, vay mượn gì đó.”

Lan sững sờ, đũa rơi lộp cộp. “Chị… chị ơi, em mới lên, chưa có việc làm. Học nghề mất ba tháng nữa mới thực tập. Cha mẹ em ở quê gửi tiền học thôi, không dư dả gì.” Minh ngồi im lặng, cúi đầu nhìn chén cơm. “Anh Minh, anh nói gì đi chứ?” Lan khẩn cầu.

Hương nhướn mày: “Em nghĩ ở thành phố dễ lắm à? Nhà này anh chị thuê 5 triệu/tháng, ăn uống thêm 3 triệu nữa. Em ở ké, phải chia chứ. Biết em chưa làm nhưng phải tự lập thôi. Không đóng thì về quê đi.” Minh thở dài: “Thôi em, chị nói đúng. Anh bận lắm, không lo nổi.”

Mâu thuẫn bùng nổ từ đó. Lan cảm thấy bị phản bội. Anh trai ruột thịt, ngày xưa hay che chở em gái, giờ để vợ bắt nạt. Cô khóc thầm trong góc phòng, nhớ cha mẹ ở quê. “Sao anh thay đổi thế? Chị dâu nghĩ em là gánh nặng à?” Lan hỏi Minh một lần khi Hương đi chợ. Minh lắc đầu: “Cuộc sống thành phố khắc nghiệt, em ơi. Anh chị nợ nần nhiều, con trai hay ốm. Chịu khó đi, anh sẽ tìm việc phụ cho em.”

Lan cố gắng. Cô xin làm thêm tại quán cà phê gần trung tâm học, ca tối, lương ít ỏi 2 triệu/tháng. Nhưng 4 triệu là con số khổng lồ. Cô vay bạn bè, gửi về quê xin thêm, nhưng cha mẹ chỉ khóc: “Con ơi, nhà mình nghèo lắm.” Mỗi bữa ăn, Hương đếm từng miếng thịt: “Em ăn ít thôi, tiết kiệm.” Minh tránh mặt em gái, đôi khi lén cho cô ít tiền lẻ.

Căng thẳng leo thang. Một hôm, Lan nghe Hương cãi vã với Minh: “Em gái anh mà, sao phải đuổi? Nhưng tiền đâu? Anh hứa mua nhà mới, giờ nợ chồng chất vì con ốm!” Lan đau lòng, quyết định rời đi. Cô tìm phòng trọ rẻ tiền, 1 triệu/tháng, ăn mì gói qua ngày.

Twist đến bất ngờ vào một đêm mưa tầm tã. Lan nhận cuộc gọi từ bệnh viện: “Em là Lan, em gái anh Minh? Anh chị gặp tai nạn xe máy.” Lan chạy đến, tim thắt lại. Minh nằm bất tỉnh, Hương khóc bên giường bệnh, con trai nhỏ sợ hãi. Bác sĩ nói: “Tai nạn nghiêm trọng, cần phẫu thuật gấp, chi phí 50 triệu.”

Hương nắm tay Lan, giọng run rẩy: “Chị xin lỗi em. Chị yêu cầu tiền không phải tham lam. Anh em nợ ngân hàng 100 triệu để mua nhà, vì chị bị ung thư giai đoạn đầu, cần tiền chữa trị. Anh không muốn em biết, sợ em lo. Chị ép em đóng tiền để… để em tự lập, không bị kéo vào nợ nần. Giờ thì… chị không biết làm sao.”

Lan sốc nặng. Twist này lật ngược mọi thứ. Chị dâu không phải kẻ keo kiệt, mà là người hy sinh thầm lặng. Minh che giấu bệnh tình của vợ để em gái yên tâm học hành. Mâu thuẫn gia đình không phải từ lòng tham, mà từ nỗi sợ và tình yêu thương méo mó. Lan khóc òa: “Sao chị không nói? Em là em gái, em có thể giúp.”

Cô bán hết đồ đạc, vay mượn bạn bè, thậm chí nghỉ học tạm để làm thêm. Cha mẹ ở quê bán đất, gửi tiền lên. Minh tỉnh lại, gia đình quây quần. Hương thú nhận: “Chị sợ em ở lại sẽ khổ, thành phố nuốt chửng giấc mơ của em.” Lan ôm chị: “Gia đình là để chia sẻ, chị ơi.”

Từ đó, họ đoàn kết hơn. Lan học xong nghề, mở tiệm may nhỏ, giúp trả nợ. Mâu thuẫn xưa thành bài học: thành phố khắc nghiệt, nhưng tình thân là ánh sáng soi đường. Lan nhận ra, twist của cuộc đời không phải lúc nào cũng đen tối – đôi khi, nó là cầu nối cho sự thấu hiểu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News