×
×

Khi cha qu/a đ//ời, tôi cực kỳ ph;;ẫn n;;ộ vì ông để lại toàn bộ 12 tỷ cho em trai nên kéo nhau ra tòa đòi công bằng,

Di Chúc Cuối Cùng Của Cha Tôi

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải kiện chính cha ruột — người từng dạy tôi biết thế nào là lẽ phải.
Nhưng khi ông qua đời, để lại toàn bộ 12 tỷ cho em trai, tôi đã không thể kìm được. Tôi thấy máu mình sôi lên. “Bất công” – đó là tất cả những gì tôi nghĩ.


Cha tôi là một người thợ mộc ở Thanh Hóa. Ông không giàu, nhưng sống ngăn nắp, khắt khe và thương con theo kiểu xưa. Mẹ mất sớm, tôi – con gái lớn – gần như gánh vác mọi việc trong nhà: nấu ăn, giặt giũ, lo cho em trai học hành.

Em tôi – Thắng – nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Từ bé, nó yếu ớt, học dở, lại được cha cưng. Tôi nhiều lần cằn nhằn:

“Cha, con cũng là con của cha, sao cha lúc nào cũng lo cho nó trước?”

Cha chỉ nói, bằng giọng trầm khàn:

“Con gái phải mạnh mẽ. Còn thằng Thắng, nó yếu. Con mà gục, cha còn có thể chống. Nhưng nó mà ngã, chẳng ai đỡ được.”

Câu nói ấy từng khiến tôi nghẹn. Tôi không hiểu, cho đến tận ngày ông ra đi.


Khi cha mất, người ta bảo ông để lại di chúc công chứng rõ ràng:

“Toàn bộ tài sản trị giá mười hai tỷ đồng, gồm nhà, đất và tiền tiết kiệm, tôi để lại cho con trai Nguyễn Văn Thắng.”

Không một dòng nhắc đến tôi.
Không một lời dặn dò, không một tờ giấy nhỏ.
Chỉ một cái tên – Thắng.

Tôi sững sờ, rồi phẫn nộ. Tôi không cần tiền, nhưng cái cảm giác bị gạt khỏi gia đình của chính mình khiến tôi không thở nổi.

Em trai tôi lúc ấy im lặng, không nói lời nào. Còn tôi, trong cơn giận dữ, nộp đơn ra tòa.


Ngày xét xử, tòa án nhỏ chật cứng người. Báo địa phương cũng có mặt. Ai cũng nghĩ tôi tham. Có người xì xào:

“Chắc chị gái ghen tức vì cha thương em trai.”
“Có mười hai tỷ thôi mà chia rẽ máu mủ…”

Tôi mặc kệ. Tôi chỉ muốn biết vì sao cha lại tàn nhẫn như vậy.

Khi luật sư của tòa mở phong bì di chúc, giọng ông đều đều đọc từng dòng.
Tôi nắm chặt tay, tim đập loạn. Rồi ông dừng lại, hơi ngập ngừng:

“Xin lỗi, còn một đoạn viết tay, được đính kèm phía sau. Là dòng cuối cùng của người quá cố.”

Cả phòng im phăng phắc. Luật sư đọc tiếp:

“Toàn bộ tài sản trị giá mười hai tỷ đồng, tôi để lại cho con trai Nguyễn Văn Thắng – với điều kiện suốt đời nó phải chăm sóc, nuôi dưỡng và bảo vệ chị gái mình, Nguyễn Thị Mai, như chính sinh mạng nó.
Nếu không thực hiện, toàn bộ tài sản sẽ được chuyển sang quỹ từ thiện.”

Tôi nghe rõ từng chữ, mà tưởng như có ai bóp nghẹt ngực mình.
Thắng cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn.
Còn tôi… tôi không khóc. Tôi chỉ cười, một nụ cười nghẹn ngào.


Sau phiên tòa, Thắng chạy theo tôi ra cổng.

“Chị… chị đừng giận cha nữa. Cha biết chị tự trọng, nên mới viết vậy. Ông sợ chị không nhận, nên mới nhờ em gánh điều kiện đó. Mười hai tỷ đó – thật ra đâu phải cho em.”

Tôi lặng đi.
Em kể: suốt mấy năm cha bệnh, tôi đi làm xa, cha dặn nó ghi chép từng khoản tiền tiết kiệm, từng sổ đỏ. Ông bảo:

“Cha không để lại tiền cho chị con. Cha để lại trách nhiệm.

Thắng kể tiếp, giọng nghẹn:

“Đêm cuối cùng, cha gọi em đến, nói rằng: ‘Sau khi cha đi, con thay cha mà lo cho chị. Vì chị là người đã thay mẹ nuôi con lớn.’

Tôi không kìm được nữa. Tôi ôm em. Hai chị em đứng giữa sân tòa, trong tiếng gió lạnh đầu đông, mà nước mắt rơi như mưa.


12 tỷ ấy, cuối cùng, tôi chẳng đụng đến.
Thắng dùng tiền sửa lại ngôi nhà cũ, mở xưởng mộc nhỏ – tiếp tục nghề của cha.
Tôi thỉnh thoảng về, nấu bữa cơm, thắp hương. Trên bàn thờ, di ảnh cha vẫn nghiêm nghị như xưa, nhưng ánh mắt hiền hơn.

Tôi nói khẽ:

“Cha ơi, con hiểu rồi. Cha đâu bất công. Chỉ là con ngày ấy chưa đủ trưởng thành để hiểu tình thương của người làm cha.”

Thắng đứng sau, đặt lên bàn một tấm sổ tiết kiệm mới, ghi tên tôi.

“Cha nói: của cải rồi cũng hết. Nhưng chỉ có người thương nhau thật lòng mới giữ được nhà.”

Tôi mỉm cười, nước mắt ướt má.
Đúng vậy. Cuối cùng, cha không chia tài sản – ông chia tình thương.


💬 Thông điệp:

Có những bản di chúc không được viết bằng luật, mà bằng trái tim.
Công bằng không nằm ở con số – mà nằm ở lòng tin rằng, dù không được nhận, ta vẫn được yêu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News