×
×

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, đầu tôi đau như búa bổ, chân tay tê rần, và trí nhớ vẫn lộn xộn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ một tai nạn có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời chỉ trong vài giây. Một phút trước tôi còn cười với chồng, phút sau, xe lao qua, tôi bay ra đường, và thế giới tối sầm.

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, đầu tôi đau như búa bổ, chân tay tê rần, và trí nhớ vẫn lộn xộn. Anh Tùng, chồng tôi, ngồi bên giường, tay cầm cốc nước, mặt trắng bệch.

– Em… tỉnh rồi à? – Anh thì thầm. – Em… may quá.

Tôi mỉm cười yếu ớt, nhưng một phần trong tôi cảm thấy lạ. Sao mọi thứ yên bình đến lạ thường? Không có ai nhắc đến vụ tai nạn quá chi tiết, không ai nhắc gì đến nguyên nhân xe lao qua.

Khi được xuất viện, tôi trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Mọi thứ dường như bình thường: cửa vẫn khóa, phòng khách gọn gàng, tiếng đồng hồ tích tắc đều đều. Nhưng… có một thứ tôi để quên từ trước: chiếc máy ghi âm nhỏ trên bàn, vốn là của tôi trước khi tai nạn.

Tôi ngồi xuống, tay run rẩy nhấn nút phát. Tiếng tít tít vang lên, rồi giọng nói quen thuộc… nhưng không phải của tôi. Mà là của gia đình chồng.

– Lần trước suýt nữa nó chết, lần này phải chắc chắn… – giọng mẹ chồng lạnh lùng, dứt khoát.
– Chị nói sao? – em chồng hốt hoảng. – Lần này chắc chắn là phải làm sao?
– Phải… lần này, không được thất bại… – bố chồng nối tiếp, giọng thì thầm.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi chết lặng, không tin nổi tai mình. Cả gia đình, ngay trong phòng khách, đang bàn mưu đồ hại tôi.

Tôi lùi ra phía sau, cơ thể run rẩy. Máu như đông lại nơi tim. Tai nạn… không phải tai nạn. Nó là âm mưu.

Tối đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi trong phòng, nhìn xung quanh, mắt dán vào chiếc máy ghi âm, lần lượt nghe lại từng đoạn. Từng tiếng nói, từng giọng, từng câu kế hoạch… khiến tôi rùng mình.

Tôi phải hành động. Nhưng làm sao? Gia đình chồng đông đủ, tôi yếu ớt sau tai nạn, và cả nhà vẫn nghĩ tôi đang sợ hãi.

Ngày hôm sau, tôi giả vờ bình thường. Tôi đi mua đồ, dọn dẹp, nấu ăn… nhưng trong đầu, kế hoạch của họ vẫn vang lên từng nhịp. Tôi bắt đầu ghi nhớ từng chi tiết, từng câu thoại.

Tôi còn tìm hiểu: cái tai nạn hôm trước, nếu không phải vì xe lao ra đường, thì là do cái lốp xe tôi thấy trước đó bị đinh. Ai đó đã cố ý.

Ngày thứ ba, tôi nghe lại máy ghi âm lần nữa. Tôi nhận ra họ đã bàn nhiều lần: mỗi khi tôi gần chết, họ lại xem xét kết quả, rồi tính toán lần kế tiếp. Tôi run rẩy, nhưng cũng thấy rõ: họ chủ quan. Tôi có thể đảo ngược tình thế nếu khôn ngoan.

Đêm hôm đó, khi mọi người đã ngủ, tôi lặng lẽ lấy điện thoại, mở camera ẩn trong phòng khách. Tôi không để họ biết. Tôi cần bằng chứng, để lần này… không còn bị động nữa.

Sáng hôm sau, mọi chuyện diễn ra như một cơn ác mộng:
Mẹ chồng bước vào phòng, cười giả lả:
– Con khỏe chưa? Tai nạn suýt nữa làm mẹ lo hết cả.
Tôi mỉm cười, nhếch mép:
– Dạ, may quá, con ổn rồi.

Nhưng trong đầu tôi, kế hoạch đã hình thành:
Tôi sẽ đối mặt. Không phải bằng sự yếu ớt, mà bằng… sức mạnh của sự thật.

Tối hôm đó, tôi rủ chồng và em chồng ngồi lại phòng khách. Tôi bật chiếc máy ghi âm. Từng câu thoại vang lên, từng âm mưu, từng lời lạnh lùng… được phát lại hoàn toàn.

– Sao… sao lại như vậy? – Chồng tôi sững sờ, tay run lên.
– Em… em… – Tôi nghẹn lời, nước mắt rơi. – Đây là tất cả những gì các anh chị đã bàn trong khi… em tưởng mình suýt chết.

Bố mẹ chồng im lặng, lúng túng. Em chồng nhìn xuống đất, mặt tái mét.

Tôi hít sâu, giọng bình tĩnh mà lạnh lùng:
– Em đã ghi lại mọi thứ. Không ai được phép giấu. Và từ giờ, nếu còn ai… dám nghĩ tới chuyện làm hại em…

Tôi để im. Ánh mắt mọi người run rẩy, không ai dám nhìn tôi.

– Em… em chỉ muốn sống. Và… – Tôi mở lời chậm rãi – không muốn sự sống của mình trở thành… trò chơi.

Cả phòng im lặng. Từng giây trôi qua dài đến mức tôi cảm nhận được nhịp tim của mỗi người.

Sau vài phút, mẹ chồng lặng lẽ đứng lên, giọng run run:
– Con… con tha lỗi cho mẹ…

– Tha lỗi sao? – Tôi cười khẩy. – Từ giờ trở đi, em chỉ muốn… mọi thứ minh bạch. Nếu các anh chị còn âm mưu, em sẽ không run nữa.

Ngày hôm sau, tôi thu xếp tất cả bằng chứng, đưa cho luật sư. Gia đình chồng không dám phản ứng, và cuối cùng, mọi chuyện được giải quyết theo pháp luật.

Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng nhất: âm mưu này không phải chỉ một lần. Nó đã kéo dài, và may mắn tôi sống sót.

Tôi nhìn lại căn nhà cũ, nơi tôi từng tưởng là an toàn, nơi tôi từng nghĩ gia đình sẽ bảo vệ mình… bây giờ chỉ còn là địa điểm của ký ức, vừa rùng rợn, vừa nhắc nhở tôi:
Sống sót không phải may mắn, mà là do chính sự tỉnh táo, can đảm và quyết tâm của mình.

Tôi bật máy ghi âm lần cuối, nghe lại tiếng nói của họ, nhưng lần này… không còn sợ hãi. Thay vào đó là quyết tâm: không ai có quyền quyết định sinh tử của tôi nữa.

Đêm đó, tôi ngủ ngon hơn bao giờ hết. Tai nạn đã qua. Máu lạnh đã rút. Và tôi – lần đầu tiên – cảm nhận được sự tự do thật sự trong chính ngôi nhà mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News