×
×

Khoảnh khắc ấy, thời gian như khựng lại, anh nhìn tôi, cười nhẹ: Lâu rồi không gặp, em vẫn… như xưa.

“Gặp Lại Người Cũ Ở Khách Sạn”

Tuần trước, tôi đi công tác theo chỉ thị của công ty. Khách sạn do phòng nhân sự sắp xếp, hạng sang, nằm ngay trung tâm thành phố. Tôi vốn chỉ định nghỉ ngơi một đêm rồi sáng hôm sau họp, mọi chuyện đáng lẽ rất bình thường… nếu như tối hôm đó tôi không tình cờ gặp lại người yêu cũ – Khánh – ở sảnh khách sạn.

Anh vẫn vậy, điềm tĩnh, chỉ có đôi mắt thêm vài vết chân chim. Còn tôi, đã là vợ người khác được ba năm.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như khựng lại. Anh nhìn tôi, cười nhẹ:
– Lâu rồi không gặp, em vẫn… như xưa.
Tôi gượng gạo đáp:
– Còn anh thì vẫn biết cách khiến người khác bối rối như trước.

Một vài câu chào hỏi xã giao, nhưng ánh mắt anh thì như xoáy sâu vào tôi. Cảm giác cũ ùa về – những ngày trẻ dại, yêu đến mù quáng, rồi chia tay trong giông bão.
Ngày ấy, tôi chọn rời bỏ anh vì gia đình phản đối. Khánh chỉ là chàng kỹ sư trẻ khởi nghiệp, còn tôi là con gái duy nhất của một giám đốc công ty xây dựng. Bố tôi nói thẳng: “Nếu lấy thằng đó, đừng gọi tao là bố nữa.”
Tôi đã chọn an toàn. Và suốt ba năm qua, tôi sống yên ổn bên người chồng tốt bụng nhưng nhạt nhẽo – Tuấn, đồng nghiệp cùng công ty.


Đêm ấy, tôi được mời dự tiệc khách hàng. Khi ra về, bất ngờ trời đổ mưa. Tôi chưa kịp gọi taxi thì thấy Khánh đang đứng ở bãi xe, trên tay cầm dù.
– Em đi đâu? Để anh đưa về, – anh nói, giọng vẫn trầm như ngày nào.

Tôi lắc đầu, nhưng rồi lại gật. Cơn mưa làm con người ta yếu lòng một cách lạ lùng.
Trong xe, tiếng nhạc nhẹ vang lên. Cả hai im lặng. Chỉ đến khi dừng ở đèn đỏ, anh khẽ hỏi:
– Em hạnh phúc không?

Tôi định nói “có”, nhưng cổ họng nghẹn lại. Thật ra, cuộc hôn nhân của tôi là một bản sao mờ nhạt của sự yên ổn. Tuấn hiền, có trách nhiệm, nhưng chẳng bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như Khánh. Tôi sống như cái bóng trong căn nhà im ắng, ngày nối ngày.

– Em không cần trả lời đâu, – anh nói khẽ, – chỉ cần nhìn ánh mắt em, anh biết rồi.

Tôi quay sang định phản đối, nhưng bắt gặp nụ cười buồn trên môi anh. Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Khi xe dừng trước khách sạn, tôi vội nói lời cảm ơn, rồi bước xuống. Nhưng vừa đến cửa, anh gọi với:
– Ngày mai anh bay sang Singapore. Có lẽ… đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.
Tôi đứng lặng. Không hiểu vì sao, nước mắt lại rơi.


Đêm đó, tôi không ngủ được. Trong đầu cứ vang lên câu nói: “Lần cuối gặp nhau.”
Tôi đi ra ban công, nhìn xuống sảnh khách sạn. Dưới ánh đèn vàng, bóng dáng anh vẫn còn đó, ngồi một mình trên ghế dài, tay cầm ly cà phê nguội lạnh. Tôi cắn môi, do dự, rồi quay lưng lại.

Đúng lúc đó, điện thoại reo – là chồng tôi.
– Em về phòng chưa?
– Rồi, em đang chuẩn bị ngủ.
– Ngày mai anh bay ra họp cùng em, tiện thể kỷ niệm ba năm cưới.
Tôi lặng người. Một cảm giác tội lỗi len vào tim. Tôi nhìn xuống sảnh – Khánh đã đi rồi.


Sáng hôm sau, khi Tuấn đến, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường. Nhưng bữa sáng diễn ra nặng nề. Tuấn để ý, hỏi:
– Em không khỏe à?
Tôi lắc đầu. Còn anh vẫn nhẹ nhàng:
– Hôm qua phòng hành chính báo là em ra ngoài khá muộn. Có việc gì à?

Tôi khựng lại.
– À… chỉ là gặp khách hàng thôi.

Tuấn cười:
– Ừ, anh tin em.
Câu nói tưởng chừng đơn giản ấy khiến tôi thấy như có ai tát vào mặt. Anh tin tôi. Còn tôi thì vừa dối anh.


Buổi chiều, tôi ra sân bay để tiễn khách hàng về nước. Vô tình, lại gặp Khánh.
Anh xách vali, chuẩn bị làm thủ tục. Khi thấy tôi, anh dừng lại:
– Em đến tiễn ai à?
– Ừ, đối tác công ty. Còn anh… đi thật sao?
– Ừ, công ty anh mở chi nhánh bên đó. Có lẽ anh sẽ định cư luôn.

Tôi im lặng. Anh cười buồn:
– Anh chỉ mong em bình yên. Chúng ta, ai cũng phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Rồi anh quay lưng bước đi. Tôi muốn chạy theo, muốn nói một điều gì đó, nhưng chân không nhấc nổi.

Giữa dòng người tấp nập, bóng anh dần khuất sau cánh cửa hải quan. Tôi đứng đó, nước mắt nhòa cả tầm nhìn.


Tối ấy, Tuấn đưa tôi đi ăn ở một nhà hàng nhỏ, ánh nến lung linh. Anh nói:
– Anh biết em gặp lại người cũ rồi.

Tôi chết lặng.
– Anh… theo dõi em à?
– Không. Anh chỉ nhìn thấy qua camera sảnh khách sạn. – Giọng anh trầm nhưng không giận. – Anh không trách. Chỉ muốn hỏi: nếu hôm đó em chọn anh ấy, liệu bây giờ em có hạnh phúc không?

Tôi im lặng, không biết trả lời thế nào. Tuấn khẽ nắm tay tôi:
– Anh không hoàn hảo, nhưng anh sẽ cố để em không phải hối hận thêm lần nào nữa.
Câu nói ấy khiến tôi bật khóc. Tôi nhận ra, tình yêu không phải lúc nào cũng rực rỡ như nắng đầu hè. Đôi khi, nó là bàn tay im lặng giữ ta lại giữa những giông bão của lòng mình.


Năm năm sau, tôi tình cờ đọc được bài phỏng vấn Khánh trên một tạp chí nước ngoài. Anh đã thành công, có gia đình, và kết thúc bài viết bằng câu nói:

“Có những người ta không thể cùng đi hết con đường, nhưng họ đã dạy ta thế nào là yêu thật lòng.”

Tôi gấp tạp chí lại, mỉm cười. Bên ngoài cửa sổ, con gái tôi đang nô đùa cùng Tuấn.
Khánh là thanh xuân của tôi, còn Tuấn – là bình yên của cuộc đời còn lại.


Kết thúc:

Tình yêu cũ giống như vết sẹo, không bao giờ biến mất, nhưng rồi cũng sẽ không còn đau. Chúng ta không thể quay về quá khứ, nhưng có thể chọn cách bước tiếp – bằng sự biết ơn, không phải hối tiếc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News