“Ba Tỷ Và Ánh Mắt Của Bố Mẹ Vợ”
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ vay tiền của bố mẹ vợ.
Nhưng đời không bao giờ đoán trước được.
Năm đó, công ty tôi lao đao vì dự án đầu tiên thất bại. Đối tác bỏ giữa chừng, nợ ngập đầu. Vợ tôi, Hân, động viên mãi:
– Hay anh nói với ba mẹ, mượn tạm ít vốn xoay vòng?
Tôi ngập ngừng. Tôi ghét cảm giác bị ban ơn, nhất là từ gia đình bên vợ. Nhưng sau nhiều đêm mất ngủ, tôi đành nghe theo.
Buổi chiều hôm ấy, tôi và Hân về nhà ông bà. Trời lất phất mưa, mùi đất ẩm len lỏi vào gian phòng khách rộng thênh thang. Mẹ vợ rót trà, còn bố vợ ngồi im, ánh mắt lạnh hơn cả làn khói từ tách trà bốc lên.

Tôi trình bày ngắn gọn. Cần ba tỷ để cứu công ty.
Ông gật đầu chậm rãi:
– Ba tỷ không phải nhỏ. Nhưng nếu con cần, ba có thể giúp. Tuy nhiên, ba không cho không ai cả.
Tôi hơi sững.
– Dạ… con biết. Con sẽ trả đầy đủ trong một năm, không trễ ngày nào.
Ông chậm rãi đáp:
– Lãi mười phần trăm.
Tôi ngẩng lên.
Ánh mắt ông bình thản như thể đang bàn về thời tiết.
Tôi không nói được lời nào.
Ba vợ tôi – người từng bảo “coi con rể như con trai ruột” – giờ đây đang đặt bút tính lãi với tôi.
Tôi ký giấy vay trong im lặng.
Chữ ký run như nét mưa ngoài cửa sổ.
Những tháng đầu, tôi dốc sức làm việc. Dự án mới bắt đầu có lời, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng một vết xước khó liền.
Mỗi lần về thăm nhà, tôi thấy ánh mắt ông bà khác đi – vừa dè chừng, vừa lạnh nhạt.
Mẹ vợ không còn gọi tôi “con rể ngoan” như trước, mà đổi thành “anh Kiên”.
Trong bữa ăn, mỗi khi tôi gắp thêm miếng cá, bà lại nhìn thoáng qua chiếc két sắt trong phòng.
Tôi cảm nhận rõ sự thay đổi.
Không phải chỉ vì món nợ ba tỷ – mà như thể tôi đã trở thành kẻ xa lạ trong chính gia đình mình.
Một lần, tôi nghe loáng thoáng mẹ vợ nói nhỏ với Hân:
– Đàn ông mà vay tiền nhà vợ thì khó nói lắm con à. Coi chừng, sau này nó…
Bà không nói hết, nhưng tôi nghe đủ để tim mình nặng trĩu.
Tôi bắt đầu ít về nhà ông bà. Mỗi lần Hân rủ, tôi kiếm cớ bận việc.
Tôi sợ ánh mắt ấy.
Ánh mắt vừa thương hại vừa nghi ngờ, khiến tôi nghẹn thở.
Công ty dần ổn định, nhưng mối quan hệ giữa tôi và họ thì ngược lại.
Một hôm, tôi đi làm về muộn. Hân đang ngồi ở phòng khách, điện thoại trên tay, nước mắt lăn dài.
Tôi hỏi, cô không nói.
Tôi giật lấy điện thoại, và tim tôi như ngừng đập.
Trên màn hình là tin nhắn của mẹ vợ:
“Con đừng để nó đụng vào giấy tờ nhà. Người ta vay tiền rồi dễ sinh lòng tham lắm.”
Tôi cười nhạt. Một tiếng cười bật ra giữa đêm im lặng, nghe như tiếng gì vỡ tan.
Không phải vì tôi bị xúc phạm. Mà vì tôi nhận ra – mình đã mất thứ gì đó còn lớn hơn ba tỷ: lòng tin.
Tôi thu xếp đồ, ra khỏi nhà khi trời chưa sáng.
Không cãi, không giải thích.
Tôi chỉ để lại tờ giấy: “Em đừng tìm anh. Khi nào trả xong nợ, anh sẽ về.”
Một năm sau.
Tôi hoàn tất dự án lớn, trả lại toàn bộ vốn lẫn lãi – đúng hạn, không thiếu một đồng.
Bố vợ nhận phong bì, gật đầu ngắn gọn:
– Tốt.
Không một lời hỏi han, không một nụ cười.
Tôi cúi chào, bước đi.
Từ hôm đó, tôi không quay lại căn nhà ấy nữa.
Hai năm sau.
Một chiều mưa giống hệt ngày xưa, Hân gọi cho tôi, giọng run run:
– Anh ơi… ba nhập viện.
Tôi ngập ngừng. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc. Cuộc hôn nhân treo lơ lửng giữa những khoảng lặng.
Tôi chỉ nói khẽ:
– Anh sẽ tới.
Bệnh viện mùi thuốc khử trùng và những tiếng máy kêu đều đều. Bố vợ nằm trên giường, người gầy rộc, da tái nhợt.
Ông nhìn tôi, ánh mắt đã khác. Không còn lạnh, chỉ còn sự mệt mỏi và điều gì đó như muốn nói mà chưa kịp.
Tôi ngồi xuống cạnh giường. Ông cố gắng cử động, ra hiệu Hân lấy trong tủ hồ sơ một phong bì cũ, đưa cho tôi.
Bên trong là tờ giấy vay tiền – đã bị gạch chéo đỏ.
Phía dưới có nét chữ run run:
“Con không nợ ba mẹ nữa.
Cảm ơn con đã trả đủ, và cả điều mà con không biết.”
Tôi ngẩng lên. Hân rưng rưng nước mắt:
– Anh không biết đâu… Sau khi anh vay tiền, có người bạn cũ của anh tìm tới, nói anh sắp vỡ nợ, xin ba mẹ đừng cho vay. Ba sợ anh bị lừa, sợ con mất trắng nên…
Cô nghẹn lại:
– …nên ba giả vờ tính lãi cao, để anh dè chừng. Ba còn lặng lẽ gửi lại số lãi ấy vào tài khoản công ty anh, dưới tên một nhà đầu tư ẩn danh. Anh không nhận ra à?
Tôi chết lặng.
Từng mảnh ký ức lướt qua: cú điện thoại lạ gửi vốn đầu tư đúng thời điểm; lời nhắn “chúc anh may mắn” mà tôi không bao giờ biết là của ai.
Hóa ra… là ông.
Tôi cúi đầu.
Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên và hơi thở yếu ớt của người đàn ông từng khiến tôi vừa nể vừa giận.
Ông khẽ nói, từng chữ đứt quãng:
– Ba… chỉ sợ… con không đứng vững.
– Ba xin lỗi… vì… ánh mắt đó…
Tôi nắm chặt tay ông. Tay ông lạnh, yếu dần.
Tôi mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi gọi khẽ:
– Ba…
Ông mỉm cười. Một nụ cười nhẹ như sương, rồi khép mắt lại.
Lễ tang diễn ra trong một ngày mưa nặng hạt. Tôi đứng ở cuối hàng người, không dám lại gần linh cữu.
Mẹ vợ nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu. Bà lặng lẽ bước tới, đặt vào tay tôi một cuốn sổ cũ.
Bìa sổ ghi dòng chữ run run: “Ghi chép tiền lãi của Kiên – giữ hộ.”
Trang cuối cùng, dưới dòng tổng kết, có thêm mấy chữ của ông:
“Số tiền này, để lại cho hai đứa.
Con rể, đôi khi phải mạnh mẽ hơn cả con trai.
Ba tin con.”
Tôi không kìm được nữa.
Giữa tiếng mưa rơi, tôi quỳ xuống, nước mắt hòa vào bùn đất.
Nhiều năm sau, công ty tôi đã vững vàng. Hân và tôi quay lại bên nhau, dù trong lòng cả hai vẫn còn vết xước không thể lành.
Mỗi khi nhìn cuốn sổ ấy, tôi lại nhớ ánh mắt ông hôm cuối cùng – vừa hối hận vừa hiền từ.
Tôi từng nghĩ ba tỷ là món nợ lớn nhất đời mình.
Giờ tôi mới hiểu, nợ lớn nhất là niềm tin – thứ có thể đánh mất chỉ bằng một ánh nhìn, và phải cả đời để chuộc lại.