×
×

“Lần sau,” tôi nói, giọng run, “đừng giấu em nữa. Em không mạnh mẽ như anh nghĩ. Nhưng em muốn được cùng anh lo.”

Muộn Rồi

Tôi đang vo gạo thì điện thoại của chồng rung lên trên bàn bếp.

Anh đi tắm. Nước chảy ào ào phía trong phòng vệ sinh, át cả tiếng quạt hút mùi kêu rè rè trên trần. Tôi không định nhìn. Thật đấy. Nhưng màn hình sáng lên, dòng chữ hiện rõ ràng đến mức tôi không cần phải cúi xuống.

“Anh ơi, chuyện hôm trước đừng để vợ anh biết.”

Tay tôi khựng lại trong thau gạo. Nước tràn ra ngoài, lạnh buốt. Tôi đứng yên vài giây, tim đập mạnh đến mức tưởng như người bên ngoài cũng nghe thấy.

Ba năm hôn nhân. Không sóng gió lớn. Không giàu sang, nhưng đủ sống. Anh chưa từng để tôi nghi ngờ điều gì. Chính vì thế, tin nhắn ấy như một nhát dao — không ồn ào, nhưng rất sâu.

Tôi lau tay vào vạt áo, cầm điện thoại lên. Không có mật khẩu. Từ ngày cưới nhau, chúng tôi chưa từng đặt mật khẩu cho điện thoại của nhau. Một sự tin tưởng lặng lẽ.

Tôi nhìn tên người gửi: Lan.

Một cái tên quá quen. Quen đến mức tôi không thể xác định được là quen ở đâu.

Tôi không mở lịch sử chat. Không cần. Chỉ riêng câu đó thôi cũng đủ để trí tưởng tượng của tôi vẽ ra cả một kịch bản dài tập.

Tôi gõ trả lời.

“Muộn rồi.”

Ba chữ. Không thêm dấu chấm than. Không thêm câu hỏi. Tôi không biết mình muốn gì — dằn mặt? Khiêu khích? Hay chỉ để tự chứng minh rằng tôi không hề ngây thơ như người ta nghĩ?

Gửi xong, tôi đặt điện thoại lại đúng vị trí cũ. Tay run nhẹ.

Nước trong thau gạo đã đục ngầu. Tôi xả đi, vo lại từ đầu. Mọi thứ trong bếp vẫn nguyên như cũ, chỉ có lòng tôi là không còn yên.

Chồng tôi — Hưng — bước ra, khăn quấn ngang hông, tóc còn nhỏ nước.

“Em nấu cơm à?” — anh hỏi, giọng bình thản.

“Ừ.”

Anh lau tóc, liếc nhìn điện thoại, rồi cầm lên. Tôi không quay lại. Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, nơi có vết ố nhỏ hình giọt nước mà tôi từng định lau nhưng quên mất.

Không có tiếng gì cả. Không một lời giải thích. Không một câu hỏi.

Anh đặt điện thoại xuống, đi vào phòng ngủ thay đồ.

Bữa cơm tối hôm đó trôi qua lặng lẽ. Chúng tôi nói chuyện về tiền điện tăng, về con bé hàng xóm thi trượt đại học, về chuyện cuối tuần có nên về quê hay không. Những câu chuyện quen thuộc, vô hại.

Chỉ có tôi là ăn không thấy vị.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Hưng quay lưng về phía tôi, hơi thở đều đều. Tôi nhìn bóng lưng anh trong ánh đèn ngủ vàng nhạt, tự hỏi: mình đã lấy người đàn ông này được bao lâu rồi mà vẫn không biết anh ta giấu mình những gì?

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Sáu giờ. Trời Hà Nội xám nhạt, hơi sương còn đọng trên ban công.

Hưng dậy muộn hơn thường lệ. Khi anh ra khỏi phòng ngủ, tôi đang pha cà phê.

“Anh đưa em đi làm nhé?” — tôi nói.

Anh hơi ngạc nhiên. Bình thường tôi tự đi xe máy.

“Ừ… được.”

Trên đường, chúng tôi im lặng. Đến gần cơ quan tôi, anh đột ngột nói:

“Tối nay anh về muộn.”

Tôi quay sang nhìn anh.

“Vì?”

“Có chút việc.”

Tôi gật đầu. Không hỏi thêm. Trong đầu tôi, tin nhắn hôm qua như một cái gai cắm chặt, chỉ chờ cơ hội nhói lên.

Hôm đó, tôi xin nghỉ nửa buổi chiều.

Tôi không theo dõi chồng. Không thuê thám tử. Tôi chỉ làm một việc rất đơn giản: tìm Lan.

Lan là ai?

Tôi lục lại danh bạ cũ trong điện thoại Hưng (tôi biết mình không nên, nhưng tôi không đủ cao thượng lúc đó). Có ba cái tên Lan. Một là đồng nghiệp cũ. Một là họ hàng xa. Một là… Lan – không lưu họ.

Tôi gọi.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây trước khi có giọng phụ nữ bắt máy.

“Alo?”

Giọng còn trẻ. Hơi khàn. Có chút gì đó dè dặt.

“Chị là ai?” — cô ấy hỏi lại khi tôi chưa kịp nói.

Tôi nuốt khan.

“Chị là… vợ của Hưng.”

Sự im lặng kéo dài. Tôi nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ.

“Chị… chị tìm em có việc gì không?” — cô ấy nói, giọng run.

Tôi bỗng thấy mệt. Không phải cơn giận dữ như tôi tưởng, mà là một sự mệt mỏi rất sâu.

“Em nhắn tin cho chồng chị,” tôi nói, chậm rãi. “Chị nghĩ mình nên gặp nhau.”

Lan đồng ý. Không chần chừ.

Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ gần bệnh viện quận.

Lan đến sớm hơn tôi. Cô ấy nhỏ người, mặc áo sơ mi trắng đã cũ, tay nắm chặt quai túi. Trông không giống một “tiểu tam” như trong tưởng tượng của tôi — không son phấn đậm, không váy ngắn, không ánh mắt khiêu khích.

Cô ấy nhìn tôi, đứng bật dậy.

“Em… xin lỗi,” Lan nói ngay, cúi đầu.

Tôi ngồi xuống. Tim đập mạnh.

“Chuyện hôm trước,” tôi nhắc lại câu trong tin nhắn, “là chuyện gì?”

Lan cắn môi. Tay run.

“Em không biết anh Hưng chưa nói với chị,” cô ấy nói nhỏ. “Em tưởng…”

“Tưởng gì?”

“Tưởng chị đã biết.”

Một khoảng lặng. Tôi siết chặt ly nước trước mặt.

“Em quen anh ấy bao lâu rồi?” — tôi hỏi, giọng khô khốc.

Lan lắc đầu, nước mắt rơi.

“Em không… không phải như chị nghĩ.”

Cô ấy mở túi, lấy ra một xấp giấy. Giấy khám bệnh.

Tên người bệnh không phải Hưng. Cũng không phải Lan.

mẹ của Lan.

“Anh Hưng là người hiến tủy cho mẹ em,” Lan nói, giọng vỡ ra. “Nếu không có anh ấy, mẹ em đã không qua được.”

Tôi chết lặng.

Lan kể, từng câu đứt quãng.

Mẹ cô bị ung thư máu. Không người thân phù hợp. Hưng — tình cờ — là người trùng nhóm hiếm. Anh quen Lan từ một chương trình thiện nguyện hiến máu nhiều năm trước. Khi biết chuyện, anh đã giấu tôi, lén làm xét nghiệm, rồi đồng ý hiến tủy.

“Anh ấy nói… nếu chị biết, chị sẽ lo lắng,” Lan nghẹn ngào. “Nên anh ấy bảo em đừng nói.”

Tôi nhớ lại những lần Hưng về muộn. Những cơn mệt bất thường. Những vết bầm nhỏ trên tay mà anh bảo là va phải cửa.

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống mặt bàn.

“Tin nhắn hôm trước?” — tôi hỏi.

“Hôm trước là ngày mẹ em xuất viện,” Lan nói. “Em chỉ nhắn cảm ơn. Rồi nhắc lại lời anh ấy dặn.”

Tôi nhớ lại tin nhắn mình đã trả lời.

Muộn rồi.

Lan nhìn tôi, hoảng hốt.

“Chị… chị đã nói gì với anh ấy?”

Tôi đứng dậy.

“Không sao đâu,” tôi nói, dù cổ họng nghẹn lại. “Cảm ơn em đã nói thật.”

Tối hôm đó, Hưng về rất muộn. Gần mười một giờ.

Tôi ngồi trong phòng khách, đèn không bật. Chỉ có ánh sáng từ ban công hắt vào.

Anh bước vào, sững lại khi thấy tôi.

“Em chưa ngủ à?”

Tôi đứng dậy, ôm anh. Rất chặt.

Anh khựng người vài giây rồi cũng ôm lại tôi.

“Anh xin lỗi,” anh nói khẽ. “Anh định nói, chỉ là chưa biết bắt đầu từ đâu.”

Tôi lắc đầu.

“Lần sau,” tôi nói, giọng run, “đừng giấu em nữa. Em không mạnh mẽ như anh nghĩ. Nhưng em muốn được cùng anh lo.”

Anh gật đầu, trán tựa vào trán tôi.

Ngoài kia, Hà Nội vẫn ồn ào, vẫn xe cộ, vẫn người qua lại. Nhưng trong căn nhà nhỏ của chúng tôi, một bí mật đã được đặt xuống — nhẹ nhõm, đau đớn, và rất người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News