Buổi sáng hôm ấy, Sài Gòn nắng nhẹ, vừa đủ để những tấm rèm trong khách sạn hắt lên một màu vàng ấm áp. Tôi ngồi trước gương, bộ váy cưới trắng tinh bao trọn lấy thân người, đẹp đến mức chính tôi cũng thoáng thấy mình như một cô gái hoàn toàn khác.
– Uyên nè, cười nhẹ chút, để chị gắn mi giả. – Trang, phù dâu kiêm bạn thân của tôi, vừa cười vừa trêu.
Tôi khẽ gật đầu. Nụ cười ấy như thói quen, nhưng thật lòng hôm nay tôi đã lo đến mức khó thở. Không phải vì Minh – người đàn ông chuẩn bị trở thành chồng tôi. Anh là người tốt, ổn định, biết điều và chân thành. Hơn một năm quen nhau, tôi cảm nhận được sự an toàn mà anh mang lại.
Nhưng… vẫn có cái gì đó trong lòng tôi lấn cấn. Một thứ không gọi tên được.
Tôi đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Với Hoàng – người đàn ông từng khiến tôi tin rằng yêu là đủ. Chúng tôi chia tay sau ba năm vì những mâu thuẫn không thể giải quyết: công việc, cuộc sống, và sự tổn thương từ cả hai phía. Chuyện đã qua gần hai năm. Tôi đã nghĩ mình ổn rồi.
– Uyên, em chuẩn bị chưa? – tiếng Minh vang từ ngoài cửa.
– Em chuẩn bị xong rồi. – Tôi đáp.
Hôm nay đáng ra phải là ngày đẹp nhất đời.
Nhưng lòng tôi lạ lắm…

1. Sự xuất hiện không ai ngờ
Lễ cưới diễn ra tại một sảnh lớn, trang trí theo tông trắng – xanh nhẹ nhàng. Tiếng nhạc du dương vang khắp nơi. Họ hàng hai bên, bạn bè, đồng nghiệp… ai cũng vui vẻ.
Tôi khoác tay bố, bước dần về phía lễ đường. Minh đứng đó, nụ cười ấm áp quen thuộc.
Mọi thứ tưởng như hoàn hảo.
Cho đến khi cửa ra vào bỗng mở mạnh, phát ra tiếng rầm vang khắp hội trường.
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó.
Và tim tôi… rơi xuống một nhịp.
Hoàng đứng ở đó.
Bộ sơ mi trắng, mái tóc hơi rối, gương mặt không còn phong trần như xưa mà có chút mệt mỏi.
Nhưng điều khiến cả hội trường chết lặng chính là…
Anh đang dắt theo một đứa trẻ, khoảng bốn tuổi, đôi mắt đen lay láy hệt như mắt anh.
Tôi đứng khựng lại giữa lối đi. Bố tôi siết tay tôi nhẹ như muốn hỏi: “Con có ổn không?”
Minh cau mày. Khách mời xì xào.
Hoàng nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt ấy – ánh mắt tôi từng biết quá rõ – giờ run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Anh bước tới vài bước, dừng ngay giữa sảnh, cất giọng trầm khàn:
– Uyên… anh cần nói chuyện với em.
Không khí như đông cứng.
Minh là người lên tiếng trước, giọng kiềm chế:
– Anh Hoàng, hôm nay là lễ cưới của Uyên. Việc gì anh phải chọn đúng lúc này?
Hoàng không nhìn Minh, chỉ nhìn tôi:
– Xin lỗi… nhưng tôi không còn thời gian nữa.
Rồi anh cúi xuống, nâng đứa trẻ lên tay, nói một câu khiến cả người tôi chết lặng:
– Đây… là con của chúng ta.
Tiếng xôn xao bật lên như sóng dội.
Tôi cảm giác toàn thân tê dại.
Con của… chúng ta?
Tôi lắp bắp:
– Anh… nói gì vậy? Anh đừng đùa kiểu đó.
Hoàng nhìn sâu vào mắt tôi, như thể níu lấy:
– Anh không đùa. Bé tên là Nhi. Con đã chờ mẹ lâu lắm rồi.
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Nhưng tôi không tin.
Không thể nào. Tôi và Hoàng từng cố có con nhưng không được. Tôi nhớ rõ.
Minh bước đến đứng chắn trước tôi, giọng lạnh đi:
– Anh muốn phá lễ cưới của người khác? Anh nghĩ làm vậy thì chuyện gì sẽ thay đổi?
Hoàng siết chặt con bé trong tay:
– Tôi không muốn phá gì hết. Nhưng có chuyện Uyên phải biết. Xin mọi người… chỉ năm phút thôi.
Minh định từ chối, nhưng tôi bất giác lên tiếng:
– Để anh ấy nói.
2. Lời thú nhận khiến tôi b-àng h-oàng
Hoàng thở mạnh, như lấy hết can đảm của mấy năm trời:
– Uyên… năm đó, khi chúng ta còn cố gắng sinh con, em nhớ không? Bác sĩ nói sức khỏe em yếu, nếu mang thai sẽ rất nguy hiểm.
Tôi gật nhẹ.
Đó là giai đoạn đen tối của hôn nhân chúng tôi.
– Nhưng… thật ra bác sĩ có nói thêm một điều. – Hoàng tiếp tục. – Bệnh của em… có thể điều trị. Nhưng chi phí lớn, thời gian dài. Anh đã giấu em điều đó.
Tôi sững người:
– Tại sao?
Hoàng nhìn xuống, như nuốt nghẹn:
– Vì lúc ấy… anh áp lực, công việc bấp bênh, chuyện tiền bạc khiến anh rối. Anh sợ không lo nổi cho em. Sợ em thất vọng về anh… nên anh chọn cách nói dối là bệnh em khó có con… để em khỏi U-m hy Vọng.
Tôi tròn mắt:
– Anh… anh đã giấu tôi chuyện đó?
Hoàng gật đầu. Tôi cảm giác máu mình như đông lại.
Anh tiếp:
– Anh định đợi khi nào sự nghiệp ổn định hơn sẽ nói thật… rồi hai đứa mình bắt đầu lại. Nhưng trước khi anh kịp làm điều đó… thì chúng ta ly hôn.
Giọng anh nghẹn:
– Anh đã sai rồi. Rất sai.
Tôi run lên.
Cả hội trường im phăng phắc.
– Vậy còn… đứa bé? – Tôi hỏi.
Hoàng bế nhẹ con bé lên. Con bé nép vào vai anh.
– Đây… là con gái của anh với người phụ nữ khác. Sau khi ly hôn, anh có quen một người – Mai. Cô ấy làm mẹ đơn thân. Hai người chỉ mới sống cùng một thời gian ngắn.
Tim tôi nhói lên.
– Nhưng… – Hoàng nghẹn – cách đây hai tháng, Mai phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối. Cô ấy gửi gắm con bé cho anh… và dặn: “Nếu có thể… hãy để bé có một gia đình đúng nghĩa.”
Hoàng nhìn thẳng vào tôi:
– Anh đến đây… không phải để đòi em về. Anh đến để xin em tha thứ.
Cả hội trường nghẹn lại.
Hoàng hít sâu:
– Nếu ngày xưa anh không giấu em, không để sự sĩ diện lấn át… thì có lẽ chúng ta đã không mất nhau. Anh biết mình không còn cơ hội. Nhưng anh phải nói, trước khi em bước sang cuộc sống mới.
Anh cúi đầu:
– Anh xin lỗi, Uyên. Anh chỉ mong em được hạnh phúc… dù không phải bên anh.
Tôi đứng chết lặng.
Không phải cái tôi tưởng.
Không phải anh đến để kéo tôi về.
Không phải anh nói đứa bé là con tôi theo nghĩa sinh học.
Mà anh chỉ… muốn trả lại sự thật.
Giải thoát cho chính anh.
Và cho tôi.
Tôi thấy nước mắt mình rơi lúc nào không hay.
3. Điều không ai ngờ tới
Minh nhẹ nhàng nắm tay tôi:
– Uyên… em ổn chứ?
Tôi định trả lời thì bất ngờ, con bé trong tay Hoàng… khẽ nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt trong veo chạm vào mắt tôi như có thứ gì đó xuyên thẳng vào tim.
Con bé mỉm cười.
Một nụ cười ngây thơ đến lạ.
Tôi tiến đến gần, hỏi khẽ:
– Con tên gì?
– Dạ… Nhi. – Giọng bé nhỏ xíu nhưng rõ ràng.
– Con mấy tuổi rồi?
– Dạ bốn.
Tôi vuốt nhẹ tóc bé. Không hiểu sao lòng tôi nhói lên một cảm giác… rất lạ.
Hoàng nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn xen lẫn đau khổ:
– Bé rất ngoan… nhưng… bé thường hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”. Mai nhắn anh… nếu có thể, hãy để bé gọi em là mẹ một lần.
Tôi sững người.
Minh cũng đứng chết lặng luôn.
Cả hội trường chẳng ai dám thở mạnh.
Rồi đúng lúc đó…
Máu từ mũi con bé bất ngờ chảy xuống.
Hoàng hoảng hốt:
– Nhi! Con sao vậy?!
Tôi lập tức lấy khăn giấy, lau cho bé. Da bé tái đi.
Một giây… hai giây…
Nỗi sợ quét qua tim tôi.
Con bé nhìn tôi… đôi mắt ngây thơ nhưng yếu ớt.
Và nó thì thầm:
– Mẹ…
Hoàng bật khóc:
– Không, con… đây không phải mẹ…
Nhưng con bé chỉ nhìn tôi.
Minh lùi một bước. Mọi người nín thở.
Hoàng run rẩy nói:
– Uyên… bé bị bệnh bẩm sinh. Rất dễ bị xuất huyết. Bác sĩ nói… nếu không có người chăm sóc thật sự… bé sẽ rất khó sống ổn định.
Anh ngẩng lên:
– Anh không yêu cầu em quay lại. Không yêu cầu em nhận bé. Không yêu cầu gì hết. Anh chỉ… không còn ai để nhờ. Anh… không biết làm sao nữa…
Anh khóc như một đứa trẻ.
Tôi đứng giữa lễ đường, váy cưới trắng lấm tấm máu từ mũi con bé.
Và tôi nhận ra…
Trái tim mình đã đưa ra lựa chọn.
4. Quyết định khiến mọi người sững sờ
Tôi quay lại nhìn Minh.
Anh – người đàn ông tốt, tử tế, chưa từng làm tôi tổn thương. Ánh mắt anh lúc này đầy lo lắng, nhưng không hề ích kỷ.
– Minh… – Tôi cố giữ giọng bình tĩnh – em xin lỗi.
Anh nhắm mắt vài giây. Rồi mở ra, đôi mắt đỏ nhưng hiểu chuyện:
– Em chọn theo cậu ấy sao?
Tôi lắc đầu:
– Không.
– Vậy là gì? – Minh run giọng.
Tôi nói thật chậm:
– Em chọn… đứa bé.
Minh chết lặng.
Hoàng cũng chết lặng.
– Em… muốn giúp bé. Dù là trong một thời gian ngắn.
Em không thể mặc kệ đứa trẻ này.
Lời tôi nói ra… chân thật đến mức cả tôi cũng ngạc nhiên.
Minh cố nói:
– Uyên… còn lễ cưới? Còn chúng ta?
Nước mắt tôi tuôn:
– Em xin lỗi… nhưng em không thể bước tiếp khi trong lòng vẫn còn… một lỗ hổng như thế này. Em cần thời gian. Em cần… làm điều đúng.
Minh nhìn tôi thật lâu. Rồi anh… mỉm cười, một nụ cười đau đớn nhưng tử tế:
– Anh hiểu. Người anh yêu… chưa bao giờ quay lưng với ai.
Anh siết tay tôi lần cuối:
– Nếu ngày nào đó… em sẵn sàng… anh vẫn ở đây.
Tôi bật khóc.
Hoàng đứng bé Nhi trong tay, sững sờ:
– Uyên… em không cần làm vậy đâu…
Tôi bước đến, chạm vào tay anh:
– Đây không phải vì anh.
Đây là vì một đứa trẻ không có lỗi.
Con bé nhìn tôi, mỉm cười yếu ớt.
Và tôi quyết định:
– Đi thôi. Đưa bé đến bệnh viện.
Tôi nắm tay đứa bé, chạy ra khỏi lễ đường.
Tiếng váy cưới kéo dài trên nền gạch.
Tiếng mọi người gọi phía sau dần nhỏ lại.
Tôi chạy.
Không phải vì tình cũ.
Không phải vì tiếc nuối.
Mà vì: tôi không thể làm lễ cưới trong khi một đứa trẻ đang cần tôi ngay giây phút ấy.
5. Twist cuối cùng – Sự thật về đứa bé
Buổi tối hôm đó trong bệnh viện, khi bé đã ổn hơn, bác sĩ bước ra trao hồ sơ kết quả xét nghiệm.
– Chị Uyên… – bác sĩ do dự – có một điều… tôi nghĩ chị nên biết.
Tôi và Hoàng nhìn nhau.
– Bé Nhi… nhóm máu rất hiếm. Chúng tôi đã kiểm tra người thân trên giấy tờ. Nhưng… kết quả DNA cho thấy…
Tôi nín thở.
Bác sĩ nói rõ từng chữ:
– Bé… không phải con của người phụ nữ tên Mai.
Và… đúng là có huyết thống với cả chị và anh Hoàng.
Tôi đứng chết lặng.
Hoàng cũng hóa đá.
– Nhưng… điều đó là… không thể! – Anh lắp bắp. – Chúng tôi… chưa từng…
Bác sĩ nhẹ nhàng giải thích:
– Có thể phôi thai đã được tạo ra trong thời gian hai anh chị điều trị hiếm muộn năm đó. Và cơ sở y tế cũ đã xảy ra nhầm lẫn quy trình.
Có lẽ phôi bị chuyển nhầm cho người khác.
Chúng tôi im phăng phắc.
Tôi choáng đến mức ngồi phịch xuống ghế.
– Vậy… – tôi thốt lên – Nhi… là con ruột…
Bác sĩ gật đầu:
– Là con ruột của hai anh chị.
Hoàng ôm đầu, nước mắt rơi xuống sàn:
– Trời đất… Nhi… là con tụi mình… mà anh không biết…
Tôi cắn chặt môi, trái tim như nổ tung.
Tôi cúi xuống nhìn con bé đang ngủ say trong phòng bệnh.
Đôi mắt, cái mũi, khóe môi… tất cả đều mang từng chút của chúng tôi.
Hoàng đứng cạnh tôi, giọng run:
– Uyên… anh không dám xin em quay lại. Nhưng… Nhi… là con của chúng ta thật sự.
Tôi nắm tay anh – không phải của người đàn ông cũ từng yêu tôi, mà là của người cha đang run rẩy trước sự thật.
Tôi nói trong nước mắt:
– Tụi mình sẽ cùng nuôi con.
Nhưng chuyện tình cảm… từ từ tính.
Hoàng gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:
– Anh đồng ý. Chỉ cần con lớn lên… không thiếu tình thương.
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy bé Nhi xoay người, bàn tay nhỏ nắm lấy không khí như tìm kiếm ai đó.
Tôi đặt tay lên ngực.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm… tôi cảm thấy mình đã chạm lại được phần cuộc đời bị đánh rơi.
KẾT
Tôi không quay lại với Hoàng ngay.
Tôi cũng không tiếp tục với Minh, dù sau này anh vẫn là người bạn tốt.
Tôi chọn con đường khó nhất: Làm mẹ.
Làm mẹ của một đứa trẻ mà số phận đã đưa đến bên tôi theo cách kỳ lạ nhất.
Và trong một chiều muộn, khi bé Nhi chạy ùa vào lòng tôi, gọi “Mẹ!”, tôi biết:
Quyết định buông bỏ lễ cưới và chạy đi ngày hôm đó – có lẽ là quyết định đúng nhất đời tôi.