×
×

Lúc kết thúc bài hát, ông bước lên sân khấu mà không nói một lời, lao tới ôm chặt tôi, khiến tôi sữ//ng người

KHÚC CA XƯA VÀ GIỌNG HÁT VỤT LÊN NỖI ĐAU

Tôi vẫn nhớ ngày đó rõ ràng như thể mới hôm qua. Khách sạn sang trọng mà tôi làm thêm cho ca tối cuối tuần thường rất yên ắng, ánh đèn vàng chiếu lấp lánh trên nền thảm đỏ, không khí ấm áp pha chút trang trọng. Tôi chỉ là một cô gái sinh viên làm thêm, hát vài khúc nhỏ cho khách nghe, không ai biết tên tôi.

Tối hôm ấy, vì khách sạn tổ chức chương trình mini concert, tôi đứng trên sân khấu nhỏ, tay nắm micro, định hát một bài hát cũ mà mẹ tôi từng dạy. Một khúc ca xưa, đơn giản, lời ca không nổi tiếng, nhưng giai điệu nhịp nhàng, bình dị. Tôi hát mà lòng mình nhè nhẹ rung động, giai điệu trôi qua, như gợi nhớ một phần ký ức mơ hồ của tuổi thơ.

Khách đến thưởng thức im lặng, ánh mắt họ chăm chú, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng dưới khán phòng, có một người đàn ông sẽ bị lay động đến mức… thay đổi hoàn toàn.

Ông xuất hiện muộn, bước vào giữa khán phòng, vẻ ngoài sang trọng, phảng phất quyền lực. Người đàn ông này, tôi biết sau, là một đại gia có tiếng trong ngành bất động sản. Từ lâu, ông được biết đến là người lạnh lùng, quyết đoán, ít khi bộc lộ cảm xúc trước công chúng. Nhưng tối hôm ấy, khi tiếng hát của tôi vang lên câu đầu tiên, tôi cảm nhận một luồng không khí lạ lùng.

Ông đứng im, mắt nhắm nghiền, hai tay run run, như cố nén điều gì. Lúc ấy, tôi vẫn chỉ nghĩ rằng ông đang bị cuốn hút bởi giai điệu. Tôi hát tiếp, giọng mượt mà nhưng đầy cảm xúc, lời ca không quá sến súa, không quá bi lụy. Nhưng mỗi câu hát, tôi dường như nghe thấy ông thở dài khẽ, rồi bỗng… một tiếng nấc nghẹn vang lên.

Tôi khựng lại, nhìn xuống dưới khán phòng. Ông ta, một người đàn ông mà tôi từng nghe kể là không bao giờ rơi lệ trước bất kỳ điều gì, giờ đây ôm mặt, run rẩy như một đứa trẻ. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhân viên khách sạn, những vị khách VIP, tất cả đều sững sờ. Mọi thứ im lặng, chỉ còn âm thanh khẽ khàng của giọng tôi vang lên trong không gian trống trải.

Lúc kết thúc bài hát, ông bước lên sân khấu mà không nói một lời, lao tới ôm chặt tôi, khiến tôi sững người. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cảm nhận được hơi thở nặng nề, run rẩy, và một cảm giác bi thương khôn tả tỏa ra từ ông.

— Tại sao… tại sao bài hát này… — ông thều thào, giọng khàn đặc. Tôi lùi lại một bước, nhìn ông với ánh mắt tò mò. Không ai trong khán phòng nói gì, chỉ có tôi và ông.

Ông nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi, run rẩy như đứa trẻ nhỏ. Tôi chợt nhận ra, đây không phải là xúc động vì âm nhạc, mà là nỗi đau từ ký ức sâu kín của con người ấy.

Sau vài phút im lặng, ông thở dài, giọng trầm hẳn:

— Bài hát này… là bài hát vợ tôi thường hát khi còn sống…

Tôi lặng người.

Ông kể, giọng nghẹn ngào, mắt vẫn nhìn xuống nền nhà: Vợ ông, người phụ nữ ông yêu thương nhất, đã qua đời trong một tai nạn thảm khốc cách đây nhiều năm. Bài hát này từng là món quà tinh thần, là kỷ niệm hạnh phúc duy nhất của họ. Mỗi lần nghe, ông đều kìm nén cảm xúc, nhưng giờ, khi nghe giọng hát của tôi, ký ức cũ như vỡ òa.

— Tôi tưởng rằng mình đã quên được… nhưng… — ông nấc lên, — giờ tôi mới nhận ra mình chưa bao giờ nguôi ngoai…

Khán phòng im lặng đến mức tiếng thở cũng vang vọng. Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết đặt tay lên vai ông, cảm nhận nỗi đau sâu kín mà người đàn ông quyền lực này đã giấu kín bấy lâu.

Một phần trong tôi, dù là người hát, cũng cảm thấy xúc động đến mức nghẹn ngào. Tôi không quen biết ông, chưa từng gặp ông, nhưng qua giọng hát, tôi như hiểu được nỗi mất mát khủng khiếp, sự cô đơn tột cùng mà con người ấy từng trải qua.

Ông ôm tôi thêm một lúc lâu, như muốn nương tựa vào khoảnh khắc thanh thản duy nhất còn sót lại của quá khứ. Khi thả ra, giọng ông trầm và run rẩy:

— Cảm ơn cô… cảm ơn vì đã cho tôi gặp lại vợ tôi, ít nhất là trong phút giây này.

Tôi gật đầu, vẫn chưa hết bàng hoàng. Mọi thứ im lặng, chỉ còn tiếng nhạc nền le lói trong không gian sang trọng. Mọi người xung quanh đều lặng thinh, như sợ làm phá vỡ khoảnh khắc thiêng liêng này.

Tối hôm đó, tôi không chỉ hát để vui, mà vô tình chạm đến một vết thương sâu kín, làm một con người từng trải bật khóc như một đứa trẻ. Tôi nhận ra, đôi khi, âm nhạc không chỉ là giải trí, mà là cầu nối cảm xúc, có thể xóa bỏ ranh giới giữa người lạ, giữa hiện tại và quá khứ, giữa đau thương và thanh thản.

Sau đêm đó, đại gia kia luôn tìm cách gặp tôi, nhưng không chỉ để thưởng thức giọng hát. Ông muốn nói chuyện, muốn chia sẻ, muốn cảm giác rằng ký ức đau buồn của mình được thấu hiểu. Tôi trở thành người bạn bất đắc dĩ, người đem lại niềm an ủi không lời cho một tâm hồn chịu nhiều mất mát.

Và mỗi lần tôi cất giọng hát bài ca xưa ấy, tôi không chỉ hát cho khán phòng, mà hát cho chính những ký ức bị lãng quên, cho những nỗi đau cần được thấu cảm, cho những con người từng trải qua mất mát và cần một giây phút được bật khóc mà không sợ ai đánh giá.

Khán phòng lặng đi, mọi ánh mắt hướng về tôi, nhưng tôi biết, câu chuyện này không phải về tôi. Nó là về ông, về vợ ông, và về một bài hát tưởng như bình thường, nhưng lại có sức mạnh khiến một con người quyền lực bật khóc như một đứa trẻ.

Tối đó, tôi hiểu rằng âm nhạc thực sự là phép màu, và mỗi giai điệu đều có thể chạm đến những góc sâu kín nhất trong tâm hồn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News