×
×

Mấy tuần sau, tôi mới biết – anh ta đã sang tên cửa hàng cho người khác và chuẩn bị cưới một cô gái con nhà giàu.

Tôi tên Ngọc, 29 tuổi.
Tôi từng yêu Duy suốt bốn năm trời – những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ. Anh ta hiền, nói năng nhẹ nhàng, luôn biết cách khiến tôi tin rằng tương lai hai đứa sẽ có một mái ấm nhỏ, chỉ cần cố gắng cùng nhau.

Tôi tin anh ta đến mức sẵn sàng bán mảnh đất ba mẹ cho để “góp vốn kinh doanh”. Năm trăm triệu – với tôi khi ấy là tất cả. Duy cầm tiền, hứa sẽ làm ăn, cưới tôi khi ổn định. Nhưng sau vài tháng, anh ta dần ít gọi, ít nhắn, rồi một ngày… biến mất.

Tôi gọi không nghe, đến nhà trọ thì trống trơn. Mấy tuần sau, tôi mới biết – anh ta đã sang tên cửa hàng cho người khác và chuẩn bị cưới một cô gái con nhà giàu.

Tôi im lặng. Không khóc, không mắng. Chỉ thấy trong lòng lạnh ngắt.
Người ta nói “kẻ bị phản bội nên oán hận”, nhưng tôi chỉ thấy… tiếc. Tiếc cho bốn năm tin tưởng đặt sai chỗ.


Ngày anh ta cưới, tôi nhận được thiệp mời. Gửi qua tay người quen, nét chữ anh ta vẫn nắn nót như ngày nào: “Mong em đến chung vui, để anh yên lòng.”
Tôi bật cười.
Yên lòng?
Có lẽ anh ta nghĩ tôi sẽ không dám đến, hoặc đến để khóc lóc làm trò hề. Nhưng tôi đi.
Bởi vì tôi cần gặp lại người đã mua cửa hàng đó của anh.

Hôn lễ tổ chức ở khách sạn lớn, rực rỡ đèn hoa. Tôi mặc váy trắng đơn giản, trang điểm nhẹ. Khi bước vào, nhiều ánh mắt tò mò dõi theo.

Cô dâu kiêu sa, son môi đỏ thẫm. Chú rể – Duy – trông bảnh bao, nhưng tôi thấy rõ ánh chột dạ khi anh ta bắt gặp tôi.
Tôi mỉm cười, giơ ly rượu:
— Chúc mừng anh chị.

Cô dâu tò mò:
— Anh quen cô này à?

Duy ấp úng:
— À… bạn cũ thôi, không thân đâu.

Tôi bật cười khẽ:
— Phải, “bạn cũ” từng cùng anh chia sẻ bốn năm thanh xuân, và “bạn cũ” ấy từng cho anh vay nửa tỷ đồng.

Cả bàn im phăng phắc.
Cô dâu sững người, mặt tái đi. Duy cố cười, kéo tay tôi ra góc nhỏ:
— Em định làm gì? Đây là ngày cưới của anh đấy!
— Em chỉ muốn chúc mừng thôi. Nhưng nếu cô ấy biết cửa hàng mà anh tặng làm quà cưới chính là tài sản em từng bán cho anh, liệu cô ấy còn thấy hạnh phúc không?

Duy giật mình, mồ hôi rịn ra.
— Em… em nói gì vậy?
— À, anh chưa biết à? Người mua cửa hàng đó là anh họ em. Và em đã nhờ anh ấy giúp một việc nhỏ…

Tôi cúi sát tai anh ta, thì thầm:
— “Anh họ em vừa gửi hồ sơ cho công an rồi.”

Mặt Duy trắng bệch.
Anh ta run rẩy:
— Em… em báo công an?
Tôi mỉm cười, nhấp ngụm rượu:
— Em chỉ nộp đủ giấy tờ thôi: hợp đồng vay, chuyển khoản, tin nhắn. Người thật việc thật, anh từng hứa “trả trong 3 tháng”. Giờ đã 3 năm.

Cô dâu tiến lại, nghe lỏm được nửa câu, mặt tái mét.
— Anh… anh vay tiền của cô ta à?
— Không… không có…
— Anh nói dối! – Cô hét lên, rồi loạng choạng, ngất ngay giữa sảnh tiệc.

Cả hội trường hỗn loạn. Tôi đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh ta lần cuối:
— Em không đến để phá. Em chỉ muốn anh nhớ rằng: mọi món nợ – tiền hay tình – đều phải trả.


Hai tháng sau, tôi đọc báo:

“Chủ cửa hàng điện tử bị tố chiếm đoạt tài sản, sử dụng vốn trái phép.”

Duy bị điều tra vì dùng số tiền vay để “rửa vốn” trong thương vụ mờ ám của người quen. Vợ anh ta làm đơn ly hôn, nhà gái rút hết quan hệ.
Người đàn ông từng đứng trong sảnh cưới rạng rỡ ấy, giờ bị phanh phui là kẻ nợ nần, bị bạn bè xa lánh.

Còn tôi, vẫn sống bình thản. Tôi mở một tiệm hoa nhỏ, tự tay gói những bó hoa hồng trắng.
Một buổi chiều, người đưa thư mang đến phong bì từ trại giam – là thư Duy.
Anh ta viết:

“Anh sai rồi. Anh nợ em không chỉ tiền, mà cả một lời xin lỗi.”

Tôi gấp thư lại, cất vào ngăn kéo, mỉm cười nhẹ.
Có những thứ không cần trả lại bằng tiền, mà trả bằng sự tỉnh ngộ muộn màng.

Tôi rót tách trà, ngắm nắng đổ qua cửa kính. Trong lòng bình yên lạ thường.
Bởi đôi khi, tha thứ không phải vì người khác xứng đáng, mà là để chính mình được tự do.


Kết thúc:
Người phụ nữ mất cả tiền lẫn tình, cuối cùng lấy lại được tất cả – bằng bản lĩnh, sự thông minh và lòng tự trọng.
Còn kẻ phản bội, dù trốn chạy đến đâu, cũng không thoát được quả báo của chính lòng tham và dối trá.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News