×
×

Mẹ mới mua mấy cái bánh bao thịt ngoài chợ, ngon lắm. Cả sáng con bận, chắc chưa ăn gì.

Buổi chiều hôm ấy, trời tháng Mười âm u, gió lạnh phả qua khung cửa sổ bếp. Tôi đang dọn dẹp thì mẹ chồng – bà Hạnh – đẩy cửa bước vào, tay cầm túi nylon còn bốc khói:

– Mẹ mới mua mấy cái bánh bao thịt ngoài chợ, ngon lắm. Cả sáng con bận, chắc chưa ăn gì.

Tôi mỉm cười, lau tay:
– Con cảm ơn mẹ, nhưng con no rồi, để em Hân ăn đi ạ.

Bà nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn rồi gật đầu:
– Ừ, vậy chia cho con Hân, nó đang ở phòng kia học việc mới chắc đói lắm.

Tôi không nghĩ ngợi gì, liền bê đĩa bánh sang phòng em chồng. Hân – cô gái 25 tuổi, xinh đẹp, lanh lợi – đón lấy, cười tươi:
– Chị dâu tâm lý quá! Đang đói meo đây nè!

Chúng tôi vẫn hay cười đùa như thế, tôi thật lòng thương em như em ruột.


Vậy mà, chỉ vài tiếng sau, cả nhà rúng động.

Hân ngất lịm trong phòng, miệng sùi bọt trắng. Tôi hốt hoảng cùng chồng bế cô vào viện. Bác sĩ chạy cấp cứu, rồi hét lên:
– Nghi ngộ độc thực phẩm nặng, phải chuyển ICU ngay!

Tôi đứng lặng, chân như nhũn ra. Mẹ chồng tôi nghe tin lao đến bệnh viện, thấy Hân nằm bất động, liền ngã quỵ, gào thét:
– Trời ơi! Con ơi! Sao lại thế này!

Rồi bà quay phắt sang tôi, ánh mắt đỏ ngầu:
– Bánh bao tôi mua cho cô đấy! Sao cô không ăn trước? Cô độc ác vừa thôi!

Tôi sững sờ. Mọi người xung quanh nhìn tôi như tội phạm. Tôi lắp bắp:
– Con… con chỉ nhường lại thôi, con đâu biết…

Nhưng lời tôi nói rơi vào khoảng không. Anh Dũng – chồng tôi – im lặng, gương mặt lạnh như băng. Căn nhà vốn yên ấm bỗng chốc ngột ngạt, nặng nề đến nghẹt thở.


Đêm ấy, Hân vẫn hôn mê. Cả nhà thay nhau túc trực. Tôi ngồi bó gối trong hành lang bệnh viện, mắt sưng đỏ, không biết phải làm gì.

Đúng nửa đêm, bác sĩ bước ra, nói giọng trầm:
– Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng nguyên nhân ngộ độc là do chất bảo quản vượt ngưỡng gấp mười lần cho phép. Bánh bao có chứa hóa chất công nghiệp. Ai mua vậy?

Mẹ chồng tôi òa khóc:
– Tôi! Tôi mua ở chợ đầu ngõ… nhưng… sao lại thế được?

Tôi thấy bàn tay bà run run, ánh mắt hoảng loạn. Một thoáng, tôi nhận ra bà không còn giận nữa, mà là sợ hãi thật sự.


Sáng hôm sau, công an đến điều tra. Họ lấy mẫu bánh còn lại trong túi, rồi hỏi bà Hạnh chi tiết. Bà kể:
– Có một người phụ nữ lạ mặt mang đến tận cửa, bảo bán rẻ vì chồng cô ta làm trong xưởng, có hàng dư. Tôi thấy rẻ, mua luôn.

Tôi nghe mà thấy lạnh sống lưng. Người lạ? Bán tận cửa?

Chập tối, công an báo tin: bánh bao đó có chất độc phosphine, thường dùng để diệt chuột trong kho lương thực.

Cả nhà chết lặng.


Ba ngày sau, Hân tỉnh. Cô yếu ớt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
– Chị dâu… em xin lỗi…

Tôi nắm tay em:
– Em nói gì vậy, lỗi gì chứ?

Hân mím môi:
– Mấy tháng trước, em lỡ dại… quen một người đàn ông đã có vợ. Em vừa chia tay, anh ta dọa… nếu em bỏ, anh ta sẽ “cho em biết tay”.

Tim tôi chợt lạnh buốt. Tôi nhìn mẹ chồng – bà ngồi phịch xuống ghế, mặt tái mét.

– Vậy… có phải người đó gửi bánh bao đến?

Hân gật đầu, nước mắt rơi lã chã:
– Em nhận ra… đúng giọng của hắn. Em không ngờ mẹ lại lấy giúp em…

Mọi thứ bỗng vỡ òa. Hóa ra, thứ bánh bao tưởng bình dị ấy là bẫy chết người, mà nạn nhân có thể là bất cứ ai trong chúng tôi – thậm chí là chính mẹ chồng tôi, hoặc tôi – nếu không “nhường lại”.


Sau vụ việc, công an bắt được gã đàn ông kia. Hắn khai dùng chất độc để “dằn mặt” Hân, không ngờ gây hậu quả nghiêm trọng.

Ngày ấy, khi ra viện, Hân ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở:
– Chị ơi, nếu hôm đó chị ăn trước thì…

Tôi khẽ đặt tay lên vai em:
– Thôi, qua rồi. Em còn sống là may mắn lớn nhất.

Mẹ chồng tôi lặng im, rồi nắm lấy tay tôi, đôi mắt ướt nhòe:
– Mẹ xin lỗi. Hôm đó mẹ nặng lời với con. Nếu con không nhường, có khi chính mẹ đã mất đứa con dâu tốt nhất đời mình.

Tôi chỉ cười:
– Mẹ đừng nói thế. Con cũng như con gái mẹ thôi.


Từ hôm đó, bà Hạnh đổi hẳn. Bà không còn khắt khe, xét nét. Bà nấu ăn cho cả nhà, luôn múc phần cho tôi đầu tiên, miệng cười:
– Con dâu mẹ ăn trước đi nhé, để mẹ an tâm.

Những vết rạn trong lòng cũng dần lành lại. Hân thì xin chuyển công tác về xa, bắt đầu cuộc sống mới, lặng lẽ và trưởng thành hơn.


Ba tháng sau, tôi tình cờ thấy trong ngăn tủ mẹ chồng một gói nhỏ, bên trong là tờ giấy ghi dòng chữ nguệch ngoạc:

“Cảm ơn cô đã không ăn chiếc bánh ấy. Có lẽ ông trời thương, để tôi trả được lỗi này.”

Bên dưới là chữ ký của người đàn ông gây ra vụ việc – viết trước khi hắn bị kết án.

Tôi gấp lại, không nói gì. Mọi hận thù, sợ hãi, nghi ngờ dường như tan vào hư không.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News