×
×

Mẹ ở cùng xóm, nhưng không còn nhớ con nữa…

“Mẹ Ở Cùng Xóm, Nhưng Không Còn Nhớ Con Nữa”

Tôi mười sáu tuổi.
Nhà tôi nằm ở cuối con hẻm nhỏ, chỉ cách nhà mẹ ruột đúng ba căn.
Nghe có vẻ gần gũi, nhưng giữa chúng tôi lại có một khoảng cách lớn đến mức — dù chỉ cần gọi khẽ “Mẹ ơi” — tôi cũng không dám.


Ngày mẹ bỏ đi, tôi mới lên tám.
Ba tôi làm phụ hồ, hiền khô, còn mẹ thì trẻ, đẹp và luôn có ánh nhìn xa xăm về phía những ngôi nhà sáng đèn cuối phố.
Một đêm, tôi thức dậy, thấy mẹ dọn đồ. Tôi hỏi:
– Mẹ đi đâu đó?
Mẹ quay lại, xoa đầu tôi, nói nhỏ:
– Mẹ đi làm xa, con ở nhà ngoan nhé.

Nhưng mẹ không quay về nữa.

Ba nói mẹ đi theo người đàn ông khác – người ấy có nhà, có tiền, có thể cho mẹ cuộc sống mẹ muốn.
Ba gầy rộc đi. Tôi học cách im lặng, vì mỗi khi nhắc đến mẹ, mắt ông lại đỏ hoe.


Tám năm sau, tôi lớn.
Ba vẫn làm thợ hồ, tay chai sạn, còn tôi học lớp 10, vừa học vừa đi phụ quán cơm để đỡ đần.
Một hôm, quán tôi phục vụ nhận đơn hàng cho căn nhà mới trong xóm. Tôi xách cơm đến, đứng sững trước cổng.
Mẹ.
Mẹ đang bế một đứa bé gái, bên cạnh là người đàn ông lạ – có lẽ là chồng mới của mẹ.

Mắt tôi nhòe đi.
Tôi muốn chạy đến, muốn hét lên: “Mẹ ơi, là con đây!”
Nhưng giọng nói mắc nghẹn trong cổ.
Mẹ không nhìn thấy tôi, hay có lẽ… mẹ thấy mà vờ như không.


Từ hôm đó, ngày nào đi học về, tôi cũng đi ngang qua nhà mẹ.
Buổi sáng, tôi thấy mẹ treo quần áo nhỏ xíu trước sân.
Chiều, nghe tiếng cười con gái mẹ vang lên trong gió.
Mỗi lần như vậy, tim tôi lại quặn thắt.

Tôi từng hy vọng, chỉ cần mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ gọi: “Nam ơi, lại đây với mẹ.”
Nhưng không.
Ánh mắt mẹ lướt qua tôi như lướt qua một người hàng xóm xa lạ.


Một buổi trưa, trời đổ mưa lớn.
Tôi trú nhờ dưới mái hiên nhà mẹ.
Qua khung cửa sổ mở hé, tôi thấy mẹ đang dạy bé con viết chữ.
– Con viết lại đi, chữ “Mẹ” phải đẹp, vì đó là chữ thiêng liêng nhất. – Mẹ nói, giọng dịu dàng.

Tôi cắn chặt môi, cảm giác vừa buồn cười, vừa chua xót.
Thiêng liêng ư?
Còn tôi – đứa con đầu tiên của mẹ – lại bị quên lãng như chưa từng tồn tại.


Tối hôm đó, ba về muộn, người ướt sũng. Ông thở dài:
– Ba gặp mẹ con rồi.
Tôi sững người.
Ba nói nhỏ:
– Mẹ con bảo giờ bà ấy có gia đình mới, không muốn rối thêm. Bà ấy gửi cho con ít tiền…
Ông đặt lên bàn tờ 500 nghìn.
Tôi nhìn nó như nhìn một vết thương.
Ba run run:
– Đừng giận mẹ, con à. Ai cũng có lựa chọn của mình.

Tôi lặng im.
Nhưng đêm đó, tôi đem tờ tiền ra đốt.
Không phải vì hận mẹ, mà vì tôi không muốn nhận tình thương được đổi bằng sự thương hại.


Một tháng sau, tôi thấy mẹ lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi.
Khi ấy, tôi đang đi học về, nắng gắt, áo ướt mồ hôi.
Mẹ đi chợ về, tay xách giỏ rau. Mắt chúng tôi chạm nhau.
Trong thoáng chốc, tôi thấy ánh mắt mẹ run rẩy, môi mấp máy như muốn nói điều gì.
Nhưng rồi đứa bé con trong nhà gọi:
– Mẹ ơi, con đói!
Mẹ quay đi.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu:
Mẹ đã chọn con đường của riêng mình.
Và tôi – không còn nằm trong đó.


Tôi thi đại học, đỗ, nhưng không đủ tiền nhập học.
Ba bệnh, tôi đi làm công trình phụ hồ cùng ông.
Một chiều, đang cắt sắt, tay tôi bị thép cứa chảy máu. Tôi ngất. Khi tỉnh dậy ở bệnh viện, y tá nói có người thanh toán viện phí.
Tôi hỏi ai, chị y tá chỉ cười:
– Một người phụ nữ trung niên, mặc áo dài, khóc khi nhìn cậu.

Tôi không cần hỏi thêm. Tôi biết.
Mẹ vẫn dõi theo, chỉ là không đủ can đảm để lại gần.


Hai năm sau, ba mất.
Trong tang lễ, mẹ đến. Bà đứng xa, không dám lại gần.
Khi mọi người ra về, bà mới bước đến, đặt bó cúc trắng lên bàn thờ.
Tôi nhìn mẹ.
Bà nói, giọng run:
– Con sống tốt chứ?
Tôi chỉ đáp:
– Con quen rồi.

Bà òa khóc.
– Mẹ xin lỗi… Mẹ không dám nhìn con, vì mỗi lần nhìn, mẹ thấy mình tệ quá.
Tôi im lặng. Tôi muốn ôm mẹ, nhưng hai chân như bị đóng rễ.

Cuối cùng, tôi nói:
– Mẹ về đi. Con không trách đâu.

Bà nhìn tôi lần cuối, rồi quay lưng.
Bóng bà khuất dần sau hàng rào tre, run rẩy, nhỏ bé.


Giờ đây, tôi 24 tuổi. Làm thợ xây như ba, sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ.
Mẹ vẫn ở cùng xóm, vẫn đi qua đời tôi mỗi ngày, chỉ khác là – chúng tôi không còn gọi nhau bằng “mẹ” và “con” nữa.

Thỉnh thoảng, tôi thấy mẹ đứng ở đầu hẻm nhìn về phía tôi.
Mỗi khi ấy, tôi chỉ cúi đầu chào – như chào một người đã từng rất thân, nhưng nay chỉ còn trong ký ức.


Có những vết thương không cần dao kéo, vẫn cứ rỉ máu cả đời.
Có những người sống ngay bên cạnh, nhưng mãi mãi ở ngoài tầm tay.

Và có những đứa con…

Dù bị lãng quên, vẫn không thể ngừng gọi trong tim:

“Mẹ ơi…”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News