×
×

– Mẹ ơi, hôm nay con được đi học bơi! Cô bảo ai không biết bơi là “ốc sên trên cạn” đấy mẹ!

Đã Hơn 40 Tiếng Lênh Đênh Rồi Phải Không Con…”

“Đã hơn 40 tiếng lênh đênh rồi phải không con,
bộ đồng phục ấy con còn chưa kịp thay,
tay còn đeo đồng hồ nhỏ xíu xiu, thương chưa…”

Tôi ngồi bên bờ sông, giọng khàn đặc, mắt rát như có ai rắc muối. Dòng nước đục ngầu trước mặt vẫn lững lờ trôi, lạnh lẽo và vô tình như cái cách nó đã nuốt mất đứa con trai duy nhất của tôi — thằng Bi.

Mới sáng hôm kia thôi, nó còn ríu rít:
– Mẹ ơi, hôm nay con được đi học bơi! Cô bảo ai không biết bơi là “ốc sên trên cạn” đấy mẹ!
Tôi cười, dúi vào tay nó chai nước lọc, dặn:
– Nhớ về sớm, đừng nghịch nước sâu nhé con.

Ai ngờ, đó là lần cuối cùng tôi được nghe giọng nó.


Khi điện thoại reo, giọng cô giáo run rẩy:
– Chị ơi, Bi… Bi bị trượt chân xuống hồ rồi!
Tôi đánh rơi cả nồi canh đang nấu.

Chạy đến nơi, áo quần tôi ướt sũng, nhưng không ai dám nhìn vào mắt tôi. Chỉ có một khoảng trống mênh mông, và vài người đàn ông đang quăng lưới tìm.
Trên bờ, đôi dép nhỏ của Bi nằm chơ vơ, vệt bùn dính đầy quai.

Tôi hét khản cổ:
– Bi ơi! Mẹ đến rồi đây, con đâu rồi?!
Không có tiếng đáp, chỉ có gió rít qua bờ lau.


Từ đó đến nay đã hơn 40 tiếng.
Lực lượng cứu hộ vẫn quần thảo suốt đêm, thuyền chạy khắp khúc sông, nhưng… chẳng thấy con đâu.
Người ta bảo, có thể dòng nước cuốn con trôi xa, hoặc mắc ở đâu đó giữa rễ cây ngầm.

Tôi không nghe nữa. Tôi chỉ biết ngồi đây, nơi con ngã xuống, chờ.
Ai đi ngang qua cũng bảo: “Chị về nghỉ đi, mai lại ra.”
Nhưng làm sao tôi về được, khi con tôi còn đang ở ngoài kia — lạnh, đói, và cô độc.


Đêm thứ hai, tôi ngồi co ro trong chiếc áo mưa cũ, tay vẫn ôm chiếc cặp của Bi.
Bên trong là cuốn vở còn ướt, nét chữ non nớt:

“Con yêu mẹ nhất trên đời.”

Tôi bật khóc. Mưa hòa nước mắt, ướt đẫm.

Một chú công an ngồi cạnh, lặng lẽ đưa cho tôi cốc trà nóng:
– Chị ơi, chị cố gắng. Chúng tôi vẫn tìm.
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng biết – người ta đang tìm một cái xác, còn tôi… vẫn đang gọi một đứa con.


Sáng hôm sau, khi mặt trời ló lên, người ta phát hiện một vật lấp ló giữa đám lục bình.
Tôi chạy đến, tim đập loạn, vừa hy vọng vừa sợ hãi.
Nhưng không phải con.
Chỉ là chiếc mũ bơi màu xanh – cái mũ tôi mua cho nó tuần trước, còn dán nhãn “Siêu nhân Bi.”

Tôi ôm chiếc mũ vào ngực, run rẩy như ôm chính con mình.
– Con ơi… mẹ tìm thấy con rồi…

Cả đội cứu hộ lặng đi. Không ai nói gì. Họ hiểu, đôi khi người mẹ chỉ cần một thứ gì đó để tin rằng con vẫn còn đâu đó quanh mình.


Tối ấy, tôi về nhà. Không phải vì hết hy vọng, mà vì kiệt sức.
Căn nhà nhỏ lạnh tanh. Trên bàn học, chiếc đồng hồ báo thức vẫn nhấp nháy, đúng 6 giờ – giờ Bi hay dậy tập thể dục.
Tôi ngồi xuống, mở tủ, thấy chiếc áo đồng phục dự phòng của nó. Gập gọn, thơm mùi xà phòng.
Tôi vuốt lên cổ áo, như thể có thể chạm vào gương mặt con.

– Mẹ xin lỗi… Giá mà hôm ấy mẹ giữ con ở nhà…
Gió khẽ lùa qua cửa sổ, làm tờ giấy trên bàn khẽ bay.
Là tờ bài tập văn của con:

“Con muốn làm người cứu hộ, để cứu thật nhiều người khỏi nước sâu. Vì con sợ cảm giác bị chìm.”

Tôi nấc lên.
Bi à… con sợ chìm, mà cuối cùng, chính nước lại mang con đi.


Ba ngày sau, người ta tìm thấy con – cách nơi gặp nạn hơn ba cây số.
Khi họ mang con lên, gương mặt con vẫn bình yên như đang ngủ.
Bộ đồng phục con mặc còn nguyên, chỉ hơi sờn ở vạt áo. Trên tay, chiếc đồng hồ nhỏ xíu vẫn chạy, kim giây lặng lẽ nhích từng nhịp như thở dài.

Tôi gục xuống, ôm con, run rẩy:
– Mẹ đến rồi đây, con không phải sợ nữa…

Người ta bảo, khi chết đuối, hồn sẽ lẩn quẩn nơi dòng nước. Nên tôi mang tro con thả về đúng khúc sông này, để con không lạc đường.

Từ đó, mỗi chiều, tôi lại ra bờ sông, gọi khẽ:
– Bi ơi, hôm nay con có đi học không? Mẹ nấu cá kho rồi đấy, về ăn cơm đi con.

Không ai đáp, nhưng tôi thấy từng gợn sóng khẽ xô vào bờ, như có bàn tay nhỏ vỗ về.


Giờ đây đã hơn một năm.
Mỗi khi đi qua sông, tôi vẫn nói như nói với chính mình:

“Đã hơn 40 tiếng lênh đênh rồi phải không con,
bộ đồng phục ấy con còn chưa kịp thay,
tay còn đeo đồng hồ nhỏ xíu xiu, thương chưa…”

Người ta bảo tôi bị ám ảnh. Nhưng tôi biết, ở đâu đó, con vẫn nghe.
Vì trong mỗi nhịp gió, tôi vẫn thấy hơi thở của con – trong trẻo, ngây ngô, và vĩnh viễn không lớn thêm một ngày nào nữa.


Con ơi, nếu nơi ấy bình yên, thì đừng lo cho mẹ.
Mẹ sẽ sống – như cách con từng hứa:
“Mẹ đừng sợ nước, con sẽ luôn bên mẹ mà.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News