×
×

Minh Anh xin lỗi rối rít, nhưng bà Hạnh không nghe, bắt cô đứng ngoài sân mưa để “học lại cách làm dâu”.

Mưa tầm tã trút xuống xóm nhỏ ven sông, tiếng nước rơi lộp độp hòa lẫn với tiếng xì xào của hàng xóm. Trong sân nhà bà Hạnh, mẹ chồng của Minh Anh, cô dâu mới 24 tuổi, đang đứng co ro dưới mưa. Đôi vai mảnh khảnh run lên vì lạnh, váy cưới trắng tinh giờ ướt sũng, dính chặt vào người. Bà Hạnh, dáng người đậm, đứng dưới hiên, tay chống nạnh, giọng đanh thép: “Đứng đó mà học cách làm dâu! Mới về nhà chồng đã hỗn hào, không biết nấu ăn, không biết dọn nhà. Đứng đến khi nào nhớ thì thôi!”. Minh Anh cắn môi, mắt đỏ hoe, nhưng không dám cãi. Đám đông họ hàng đứng quanh, người lắc đầu, kẻ thở dài, nhưng chẳng ai can ngăn.

Mâu thuẫn giữa Minh Anh và bà Hạnh nổ ra ngay ngày cưới. Minh Anh, cô gái thành phố, học thiết kế thời trang, yêu Tuấn – con trai duy nhất của bà Hạnh – qua một lần gặp ở hội chợ. Tuấn, chàng kỹ sư hiền lành, mê mẩn sự thông minh và cá tính của Minh Anh. Nhưng bà Hạnh thì không ưa cô dâu “hiện đại” này. “Con gái gì mà không biết nấu ăn, suốt ngày váy vóc, son phấn! Lấy về chỉ tổ làm khổ con trai tao!”, bà tuyên bố trước họ hàng. Minh Anh cố giải thích rằng cô bận học, bận làm, nhưng bà Hạnh cắt ngang: “Học gì? Làm gì? Làm dâu thì phải biết hầu hạ chồng, chăm sóc mẹ chồng!”. Tuấn chỉ biết nắm tay vợ, nhỏ giọng: “Em ráng chịu mẹ, mẹ khó tính nhưng thương con”.

Sáng nay, ngày cưới, mọi chuyện lên đỉnh điểm. Minh Anh, trong bộ váy cưới lộng lẫy, vô tình làm đổ bát nước mắm khi dọn bàn. Bà Hạnh nổi trận lôi đình: “Đồ hậu đậu! Mày cố tình làm mất mặt tao trước họ hàng chứ gì?”. Minh Anh xin lỗi rối rít, nhưng bà Hạnh không nghe, bắt cô đứng ngoài sân mưa để “học lại cách làm dâu”. Họ hàng xôn xao, có người còn cười khẩy: “Cô dâu thành phố mà, làm sao chịu nổi!”. Tuấn đứng bên mẹ, mặt cúi gằm, không dám lên tiếng. Minh Anh, dù run vì lạnh, vẫn đứng thẳng, ánh mắt kiên định lạ thường.

Đột nhiên, Minh Anh quay người, bước vào nhà kho bên cạnh sân. Mọi người ngơ ngác. “Nó bỏ đi rồi kìa!”, một bà cô họ hàng hét lên. Nhưng chỉ vài phút sau, Minh Anh trở ra, tay cầm một chiếc ô lớn và một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, ướt nhẹp. Cô không nói gì, đi thẳng đến trước mặt bà Hạnh, mở ô che cho mẹ chồng. “Mẹ, mưa lớn, mẹ vào nhà kẻo ốm. Con đứng đây đủ rồi, con biết lỗi rồi”, cô nói, giọng bình tĩnh. Bà Hạnh sững sờ, định quát tiếp, nhưng Minh Anh đã mở chiếc hộp gỗ, lấy ra một tập giấy nhàu nhĩ. “Mẹ xem cái này đi. Con không muốn cãi, nhưng con nghĩ mẹ cần biết sự thật”.

Bà Hạnh cầm tập giấy, là những lá thư viết tay, nét chữ run run nhưng quen thuộc. Đám đông im lặng, tò mò. Tuấn bước tới, ngó qua vai mẹ, mặt tái mét. “Đây là… thư của bố?”, anh lắp bắp. Minh Anh gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Con tìm thấy trong kho hôm qua, khi dọn dẹp chuẩn bị lễ cưới. Bố viết cho mẹ, trước khi bố mất. Bố bảo mẹ đừng quá khắt khe với con dâu, vì bố từng thấy mẹ khổ sở thế nào với bà nội. Bố nói mẹ là người mạnh mẽ, nhưng mẹ giấu nỗi đau, nên hay trút giận lên người khác. Con… con không muốn mẹ hiểu lầm con nữa”.

Bà Hạnh run rẩy đọc từng dòng thư. Thì ra, chồng bà, người mất cách đây mười năm, đã viết những dòng này khi biết mình không qua khỏi. Ông dặn bà hãy yêu thương con dâu như con gái, đừng lặp lại những cay nghiệt mà bà từng chịu từ mẹ chồng xưa kia. “Hạnh ơi, em khổ nhiều rồi, đừng làm con dâu khổ nữa. Anh chỉ mong gia đình mình hòa thuận”, lá thư kết thúc. Bà Hạnh bật khóc, ôm mặt, chiếc ô trên tay Minh Anh rơi xuống, để lộ khuôn mặt đẫm nước – không rõ là mưa hay nước mắt.

Tuấn sững sờ, chạy đến ôm lấy Minh Anh. “Anh xin lỗi, anh không biết… Anh để em chịu khổ thế này…”. Anh quay sang mẹ, giọng run: “Mẹ, sao mẹ không kể con nghe? Sao mẹ để mọi chuyện ra nông nỗi này?”. Họ hàng lặng thinh, ai cũng xấu hổ vì đã hùa theo bà Hạnh chỉ trích Minh Anh. Minh Anh nhẹ nhàng nói: “Con không trách mẹ. Con chỉ muốn mẹ hiểu, con yêu anh Tuấn, và con muốn làm tròn bổn phận làm dâu. Nhưng con cũng mong mẹ cho con cơ hội, đừng nghĩ con vô dụng chỉ vì con không giống mẹ ngày xưa”.

Bà Hạnh nắm tay Minh Anh, giọng nghẹn: “Con… mẹ sai rồi. Mẹ xin lỗi. Mẹ cứ nghĩ con không hợp, nhưng hóa ra… con giống mẹ hơn mẹ tưởng”. Bà kéo Minh Anh vào nhà, tự tay lấy khăn lau tóc cho cô. Đám cưới tiếp tục trong không khí ấm áp lạ thường, không còn tiếng xì xào, chỉ có những cái nhìn trân trọng dành cho Minh Anh.

Ngày hôm sau, Minh Anh đăng câu chuyện lên Facebook, kèm bức ảnh cô đứng dưới mưa, tay cầm ô che cho mẹ chồng. Caption viết: “Mẹ chồng – nàng dâu, chỉ cần một chút thấu hiểu, mọi khoảng cách đều có thể xóa nhòa. Cảm ơn mưa, cảm ơn những lá thư, đã giúp gia đình tôi gần nhau hơn”. Bài viết lan tỏa nhanh chóng, hàng chục nghìn lượt thích và chia sẻ. Dân mạng rưng rưng, vì ai cũng thấy bóng dáng gia đình mình trong câu chuyện ấy. Minh Anh, từ cô dâu bị chê bai, trở thành biểu tượng của sự kiên nhẫn và yêu thương.

Từ đó, bà Hạnh thay đổi hẳn. Bà dạy Minh Anh nấu ăn, kể chuyện ngày xưa, và hai người trở thành bạn. Mỗi lần giỗ bố, Minh Anh và bà Hạnh cùng chuẩn bị mâm cỗ, không còn mâu thuẫn, chỉ còn tiếng cười. Câu chuyện dưới mưa ấy, không chỉ là một cái kết đẹp, mà còn là lời nhắc nhở: đôi khi, sự thấu hiểu đến từ những điều giản dị nhất, như một chiếc ô dưới cơn mưa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News