×
×

Mối quan hệ với bố mẹ vẫn còn đó, nhưng nhạt dần theo năm tháng, chúng tôi vẫn nói chuyện, nhưng hiếm khi thật lòng.

Ba tháng sau khi tôi mua căn nhà đầu tiên của mình — một căn nhỏ nhưng đủ sáng, đủ yên tĩnh — tôi cứ tưởng cuộc đời cuối cùng cũng đã vào guồng.
Tôi đi làm, trả góp, dành dụm. Mối quan hệ với bố mẹ vẫn còn đó, nhưng nhạt dần theo năm tháng. Chúng tôi vẫn nói chuyện, nhưng hiếm khi thật lòng.
Sau khi bố nghỉ hưu, ông trở nên ít nói, còn mẹ tôi — người luôn cố giữ hòa khí — thì nói năng nhẹ nhàng đến mức giả tạo, như sợ khơi lại điều gì không nên nhắc.

Chiều hôm đó, mẹ gọi điện, giọng hồ hởi:

“Cuối tuần này bố mẹ qua chơi nhé, có người muốn gặp con.”

Tôi chẳng nghĩ gì nhiều. Cho đến khi mở cửa.

Giữa bố mẹ tôi là một cậu con trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi — gầy gò, da trắng, mắt cúi gằm, ôm khư khư cái túi nhỏ trước ngực.
Mẹ tôi cười, giọng ngập ngừng:

“Đây là Minh… em trai nuôi của con.”

Tôi đứng sững. “Em trai… nuôi? Từ bao giờ nhà mình nhận nuôi ai vậy?”

Bố mẹ nhìn nhau, cái nhìn lặng lẽ mà đầy ngụ ý — kiểu như cả hai đã thống nhất sẽ nói dối, nhưng không ai biết nói dối thế nào cho trọn.


1. Người Khách Lạ Trong Nhà

Minh ít nói, gần như không nói gì cả.
Mỗi lần tôi hỏi, cậu ta chỉ khẽ gật hoặc lắc.
Bữa cơm hôm ấy, bố mẹ tôi cư xử lạ lắm — ân cần, cẩn thận như đang bù đắp. Mẹ gắp cho Minh từng miếng thịt, bố hỏi chuyện học hành. Tôi nhìn cảnh đó mà trong lòng bứt rứt, như có gì sai sai mà chưa nhận ra.

Tối ấy, khi tiễn bố mẹ về, tôi hỏi thẳng:

“Mẹ, Minh là ai?”

Bà né tránh:

“Là đứa trẻ tội nghiệp thôi. Mẹ chỉ muốn giúp nó có chỗ dựa.”

“Chỗ dựa?” Tôi nhíu mày. “Bỗng nhiên bố mẹ nhận nuôi một người xa lạ sao?”
Bà cười trừ.

“Con cứ từ từ rồi sẽ hiểu.”


2. Những Dấu Hiệu Kỳ Lạ

Vài tuần sau, Minh bắt đầu qua nhà tôi chơi. Không báo trước, không xin phép.
Một lần, tôi đi làm về, thấy cậu đang ngồi trong phòng làm việc, lật xem cuốn album ảnh gia đình tôi để trên kệ.

“Em không nên tự tiện như vậy.” – Tôi nói, hơi gắt.
Cậu giật mình, mắt rưng rưng.
“Em chỉ muốn… xem chị hồi nhỏ trông thế nào thôi.”

Câu nói tưởng đơn giản mà khiến tôi lạnh sống lưng.
Ánh mắt cậu nhìn tôi không phải kiểu ngưỡng mộ, mà là thân quen đến đáng sợ — như thể chúng tôi từng là ruột thịt thật sự.

Đêm đó, tôi gọi cho mẹ.

“Mẹ, rốt cuộc Minh là ai? Con không tin mẹ chỉ nhận nuôi bừa một đứa trẻ.”
Bà im lặng rất lâu.
“Mẹ chỉ muốn làm điều đúng đắn… cho người ta, và cho cả bản thân mẹ nữa.”

Tôi không hiểu. Và cũng chẳng muốn hiểu.


3. Tờ Giấy Chẩn Đoán

Một hôm tôi về nhà bố mẹ để lấy ít đồ. Trong phòng làm việc của bố, giữa đống giấy tờ lộn xộn, có một tờ giấy khám bệnh bị gấp đôi. Tôi mở ra — và gần như ngã khụy.

Bệnh nhân: Nguyễn Minh
Chẩn đoán: Bạch cầu cấp (giai đoạn đầu)
Cần người hiến tủy tương thích. Kết quả trùng khớp gần nhất: Nguyễn Văn Huy (cha ruột).

Nguyễn Văn Huy — chính là tên bố tôi.

Tôi đọc đi đọc lại, tim đập thình thịch.
“Cha ruột”? Vậy nghĩa là gì?
Cả người tôi run lên. Tôi lao ra vườn, nơi bố đang tỉa hoa hồng.

“Bố!” – tôi hét. – “Tờ giấy này là sao? Minh là con của ai?”

Ông sững người, kéo kính xuống, bàn tay cứng đờ trên cán kéo.
Tôi ném tờ giấy xuống đất.

“Nói đi, bố! Minh là con riêng của bố đúng không?”

Một khoảng lặng dài.
Rồi ông nói khẽ, giọng như vỡ ra:

“Bố… đã từng phạm sai lầm.”

Mẹ tôi từ trong nhà chạy ra, mặt tái nhợt.

“Con đừng trách bố. Mẹ biết chuyện rồi, mẹ tha thứ lâu rồi…”

“Tha thứ?!” – tôi bật cười. – “Còn con thì sao? Các người giấu con chuyện này bao lâu? Còn mang nó về sống như không có gì xảy ra?”

Bố cúi đầu. Mẹ khóc nấc.

“Nó sắp chết rồi con à… Chúng ta chỉ muốn bù đắp cho nó chút tình cảm, trước khi quá muộn.”

Tôi bỏ đi, trong đầu chỉ còn một tiếng vang: “Bù đắp.”


4. Ranh Giới Của Thù Hận

Tôi cắt liên lạc.
Cảm giác phản bội dày vò tôi từng đêm.
Nhưng mỗi khi định quên đi, hình ảnh Minh lại hiện ra — gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt ngại ngùng, giọng nói run rẩy.

Cậu ta đâu có tội.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu, tôi lại nhớ đến sự phản bội của bố, và nước mắt của mẹ.

Một tuần sau, mẹ gọi trong tiếng khóc:

“Minh nhập viện rồi, bác sĩ nói cần truyền tủy gấp. Bố con… không đủ sức khỏe để hiến. Họ nói con có thể phù hợp, nếu con chịu xét nghiệm…”

Tôi lặng người. Không trả lời.

Nhưng tối đó, tôi vẫn đến bệnh viện.


5. Trong Phòng Bệnh

Minh nằm đó, da trắng bệch, cơ thể quấn dây truyền chằng chịt.
Thấy tôi bước vào, cậu khẽ mỉm cười yếu ớt.

“Em xin lỗi, chị. Em không muốn làm chị khổ. Em chỉ muốn… biết có ai đó trong gia đình này nhớ đến em, trước khi em đi.”

Tôi nghẹn họng.
Cậu ta gọi tôi là chị — không chút oán trách, chỉ toàn biết ơn.

Y tá bước vào, đưa tôi tập hồ sơ:

“Chị là người có chỉ số tương thích cao nhất. Nếu đồng ý, thủ tục có thể làm ngay.”

Tôi nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, bố ngồi lặng, mẹ chắp tay cầu nguyện.
Tất cả họ đều tan nát, chỉ vì một sai lầm quá khứ.

Tôi ký.


6. Sau Cơn Mưa

Ca ghép tủy thành công. Minh tỉnh lại, yếu nhưng tươi tắn hơn.
Bố mẹ tôi như được sống lại sau cơn ác mộng.
Chúng tôi ăn với nhau một bữa cơm đầu tiên trong hòa bình — không ai nhắc chuyện cũ.

Tôi nghĩ, có lẽ mọi vết thương rồi cũng có thể lành, nếu ta đủ bao dung.
Cho đến khi… điện thoại reo vào một đêm mưa.

Giọng mẹ nghẹn lại:

“Minh đi rồi con ơi… Nó không qua khỏi.”

Tôi rụng rời. Cả người lạnh ngắt.
Ngày đưa tang, mẹ đặt lên bàn một phong bì, bảo Minh để lại cho tôi.


7. Bức Thư Cuối Cùng

Tôi mở ra, bên trong là những dòng chữ run rẩy:

“Chị,
Em biết chị đã hiến tủy cho em. Cảm ơn chị nhiều lắm.
Em không bao giờ muốn phá vỡ gia đình của chị. Em chỉ muốn gặp bố mẹ một lần, trước khi rời đi.
Mẹ nói chị sẽ hận nếu biết sự thật, nhưng em nghĩ chị nên biết…

Em không phải con của bố.
Em là con của mẹ.”

Tôi chết lặng.
Những dòng chữ nhòe đi trong nước mắt.

“Mẹ từng sinh em trước khi gặp bố, nhưng vì nghèo quá nên phải gửi đi. Em lớn lên trong trại mồ côi, chưa bao giờ trách mẹ.
Giờ mẹ muốn chuộc lỗi, nhưng em không còn nhiều thời gian nữa.
Đừng giận mẹ, chị nhé. Em mong chị sống hạnh phúc, thay phần em.”

Tờ giấy rơi xuống sàn. Tôi run rẩy, nhớ lại từng ánh mắt của mẹ, từng lời nói vòng vo, từng lần bà nắm tay Minh với nỗi đau khôn tả.

Thì ra… lỗi không ở bố.
Tội lỗi là của mẹ — người từng bỏ lại đứa con đầu lòng, rồi cả đời sống trong day dứt.


8. Cuối Cùng, Tôi Hiểu

Sau lễ tang, tôi trở về căn nhà cũ.
Vườn hoa hồng bố trồng vẫn nở đỏ rực, nhưng không còn mùi hương như trước.
Mẹ ngồi lặng trên bậc hiên, tóc bạc trắng, đôi mắt trống rỗng.

Tôi ngồi xuống cạnh bà.
Cả hai im lặng thật lâu.

Bà khẽ hỏi:

“Con có ghét mẹ không?”

Tôi nhìn xa xăm.
Hình ảnh Minh mỉm cười yếu ớt hiện lên trong đầu tôi — cậu con trai hiền lành, biết ơn, và ra đi quá sớm.

Tôi khẽ lắc đầu:

“Con không biết… nhưng con hiểu rồi, mẹ ạ.”

Gió lùa qua, cánh hoa rơi lả tả xuống chân hai người.
Những cánh hoa hồng đỏ như máu, nhưng cũng như tha thứ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News