×
×

Một buổi chiều, có người đàn ông đứng trước cửa – là Huy. Anh khác xưa nhiều, lặng lẽ và trầm tĩnh.

Chồng tôi lương 30 triệu, đưa hết cho mẹ chồng giữ. Đến khi con hết bỉm, tôi phải ngửa tay xin chính tiền của chồng mình và bị từ chối phũ phàng.

Tôi lấy Huy năm hai mươi sáu tuổi. Anh là nhân viên kỹ thuật, lương tháng hơn 30 triệu – con số không nhỏ. Tôi làm kế toán, thu nhập tầm 12 triệu. Cuộc sống tưởng như sẽ ổn nếu như anh không đưa toàn bộ tiền cho mẹ giữ.

Ngay từ ngày cưới, mẹ chồng đã nói thẳng:

“Tiền đàn ông phải do mẹ giữ, con gái mà cầm dễ sinh hư.”

Huy im lặng. Tôi nghĩ “thôi, mới cưới, chiều lòng bà cho yên nhà”, nên cũng không nói gì.

Nhưng rồi, mọi chi tiêu – từ tiền sữa, tiền bỉm, đến tiền điện – đều phải ngửa tay xin. Mỗi lần xin, mẹ chồng lại cau mày:

“Cái gì cũng đòi mua. Con dâu thời nay chỉ biết tiêu tiền.”

Tôi uất ức, nhưng vì con còn nhỏ nên cắn răng chịu đựng.


Một buổi tối, thằng bé hết bỉm. Tôi nói nhỏ với Huy:
— Anh ơi, mai con hết bỉm rồi, đưa em ít tiền em mua.

Anh lúng túng:
— Để mai anh hỏi mẹ lấy.

Tôi nhìn anh, vừa thương vừa giận. Làm chồng, làm cha, mà mua bỉm cho con cũng phải xin mẹ.

Sáng hôm sau, anh nói đã hỏi rồi – mẹ bảo:

“Con nít có gì mà phải bỉm nhiều thế. Để tao ra chợ mua loại rẻ hơn.”

Tôi bàng hoàng. Đến trưa, bà mang về một bịch bỉm rẻ tiền, mùi hắc nồng, con vừa đeo đã nổi mẩn. Tôi chạy vào bếp, nghẹn giọng:
— Mẹ, bỉm này kém chất lượng, con bé dị ứng đấy ạ.
Bà gắt:
— Nhà người ta dùng được, chẳng lẽ cháu tao không dùng được? Đừng bày vẽ!

Huy đứng đó, không nói nổi lời nào.

Tôi bế con vào phòng, lòng như nổ tung. Đêm đó, tôi không ngủ. Sáng sớm, tôi ra ngân hàng rút toàn bộ số tiền tiết kiệm riêng – chỉ còn 40 triệu. Tôi quyết định chuyển ra ngoài thuê trọ, bắt đầu lại.


Khi tôi dọn đồ, mẹ chồng quát:
— Cô làm gì thế hả? Nhà này chưa ai đuổi mà dám dắt con bỏ đi à?

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:
— Con không đi vì bị đuổi, mà vì ở đây, con không được sống như một con người.
Bà trợn mắt:
— Cô giỏi lắm, thế tiền nhà, tiền ăn, tiền sữa… cô tự lo nổi không?

Tôi ôm con, mỉm cười:
— Mẹ yên tâm, con đi làm, con không sống nhờ ai.

Huy chạy theo giữ tay tôi:
— Em đừng làm lớn chuyện. Anh sẽ nói mẹ…
Tôi cắt ngang:
— Anh đã nói suốt ba năm rồi. Anh không dám giành lại quyền nuôi con, thì em giành lại quyền làm mẹ của con mình.

Tôi bước ra khỏi nhà, không ngoảnh lại.


Những ngày đầu khó khăn, nhưng tự do khiến tôi thấy nhẹ nhõm.
Tôi thuê một căn phòng nhỏ, ban ngày đi làm, tối về bán hàng online. Con ốm, tôi thức cả đêm, nhưng nhìn con cười, tôi thấy đáng.

Một tháng sau, Huy tìm đến.
Anh gầy đi, giọng trầm:
— Anh xin lỗi. Mẹ không cho anh gửi tiền, nói em bỏ đi thì tự chịu.
Tôi im lặng.
— Anh biết lỗi rồi. Anh muốn đón em về.
Tôi cười nhạt:
— Về đâu? Về căn nhà mà em phải xin từng đồng mua bỉm cho con à?

Anh cúi đầu, lặng thinh.

Tôi nói tiếp, giọng bình tĩnh:
— Anh có biết, cái nhục lớn nhất của người vợ không phải nghèo, mà là sống cạnh người chồng có tiền nhưng phải ngửa tay xin.

Anh định nói gì đó, nhưng tôi ngăn lại:
— Em không hận mẹ anh, chỉ hận anh không biết làm chồng, không biết bảo vệ vợ con. Khi nào anh biết đồng tiền của mình phải được dùng để lo cho gia đình nhỏ, chứ không phải làm con trai ngoan của mẹ, khi đó hãy tìm lại em.

Tôi khép cửa, bế con vào lòng, nước mắt rơi nhưng lòng lại nhẹ hơn bao giờ hết.


Hai năm sau.
Tôi có công việc ổn định, mở một cửa hàng nhỏ. Con trai tôi vào mẫu giáo, ngoan và sáng dạ.
Một buổi chiều, có người đàn ông đứng trước cửa – là Huy. Anh khác xưa nhiều, lặng lẽ và trầm tĩnh.

Anh đặt phong bì xuống bàn:
— Anh gửi tiền cấp dưỡng cho con. Em không cần nhận lại anh, chỉ mong được gặp con mỗi tuần.
Tôi nhìn anh, thấy nơi ánh mắt không còn kiêu hãnh, chỉ còn ăn năn.

Tôi gật đầu:
— Con cần có cha. Nhưng anh phải nhớ, cha không chỉ là người trả tiền – mà là người biết tôn trọng mẹ của con.

Anh khẽ cúi đầu.
Lúc ấy, tôi mới hiểu:
Đôi khi, phải bước đi khỏi một cuộc hôn nhân sai lầm, người ta mới học được cách yêu đúng.


Tối, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn con ngủ, khẽ viết vài dòng lên trang cá nhân:

“Phụ nữ không sợ nghèo.
Họ chỉ sợ bị đối xử như người ăn xin trong chính ngôi nhà của mình.”


Kết thúc:
Người chồng mất gia đình vì không dám đứng về phía vợ. Người vợ – tưởng yếu mềm – lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi dám rời đi.
Và đôi khi, giọt nước tràn ly không đến từ chuyện lớn, mà chỉ là một lần bị từ chối khi xin tiền mua bỉm cho con.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News