×
×

Một giọt nước mắt lăn dài, hòa vào hơi trà còn nóng. “Con về rồi hả, An…”

“Chuyến Xe Cuối Cùng”

Chiếc xe khách lắc lư giữa con đường quốc lộ đầy sương. Kim đồng hồ nhích qua bảy giờ sáng, những tia nắng yếu ớt len qua cửa kính, hắt lên khuôn mặt của những người xa quê đang mong mỏi trở về.

Ngồi ở hàng ghế sát cửa sổ, Lan – người phụ nữ ngoài ba mươi, đang khẽ vuốt mái tóc con gái. Bé An, mười tuổi, tựa đầu vào vai mẹ, đôi mắt trong veo dõi nhìn hàng cây lùi dần phía sau.

“Còn mấy tiếng nữa mình tới bà ngoại hả mẹ?” – An hỏi, giọng ngái ngủ.
“Khoảng ba tiếng nữa thôi con. Ngủ thêm chút đi.” – Lan mỉm cười, chỉnh lại chiếc chăn mỏng đắp lên chân con.

Đã lâu rồi hai mẹ con mới về quê. Sau cuộc ly hôn, Lan chuyển lên thành phố làm việc, một mình nuôi con. Cuộc sống tuy vất vả, nhưng cô luôn nghĩ chỉ cần có An là đủ. Mỗi lần con hỏi “Sao mẹ ít cười vậy?”, cô lại giả vờ mệt để tránh trả lời.

Xe chạy đều đều, hành khách bắt đầu chuyện trò. Mùi cà phê, mùi bánh mì hòa với mùi xăng nhẹ khiến không khí vừa quen vừa buồn.

Bất chợt, An bật dậy. Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to, ánh nhìn hoảng sợ.
“Mẹ ơi… cho con xuống… cho con xuống ngay đi!”

Lan giật mình.
“Sao vậy con? Xe đang chạy mà.”
“Con không muốn đi nữa, mẹ ơi, con muốn xuống!” – Giọng An run rẩy, hai bàn tay nhỏ níu chặt vạt áo mẹ.

Một vài hành khách quay lại nhìn. Lan đỏ mặt, cúi xuống dỗ con:
“Con mệt hả? Hay say xe? Để mẹ lấy nước cho.”
“Không, con không say. Con sợ lắm mẹ ơi. Con thấy… thấy có người đang gọi con ngoài kia…”

Lan khẽ nhíu mày.
“Ở đâu?”
“Ngay bên vệ đường… một bà già mặc áo nâu, tóc bạc, đứng kìa! Bà cứ nhìn con…”

Lan quay ra – bên ngoài chỉ có ruộng cỏ và hàng keo lướt nhanh.
“Không có ai hết, An à. Con nhìn nhầm rồi. Ngồi yên đi, đừng làm mọi người sợ.”

Tài xế – một người đàn ông trung niên – liếc gương chiếu hậu, cười xòa:
“Chắc cô bé mệt, mấy đứa nhỏ hay tưởng tượng lắm.”
Lan gượng cười đáp lại.

Nhưng An vẫn run lẩy bẩy, nước mắt chực trào.
“Cho con xuống… con xin mẹ đó…”

Cả xe im bặt. Một vài người bắt đầu khó chịu.
Lan vừa xấu hổ vừa bực, kéo con lại:
“An, con ngoan đi, đừng làm mẹ phiền lòng nữa.”

Cô bé im lặng một lúc, rồi gục đầu vào ngực mẹ, thở hổn hển. Xe lại tiếp tục hành trình.

Khoảng mười phút sau, Lan cảm nhận vai áo mình ướt lạnh. Cô cúi xuống – An đang khóc không thành tiếng.
“Mẹ ơi… bà ấy bảo xe này sắp lật…”

Lan sững người.
Tim cô đập mạnh. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

“Con nói gì cơ?”
“Bà bảo con xuống đi, nếu không sẽ không gặp lại mẹ nữa…”

Lan nắm chặt tay con, bối rối nhìn quanh. Nhiều người bắt đầu xì xào.
“Cô nên bảo tài xế dừng lại chút, chắc con bé hoảng loạn.” – Một bà cụ lên tiếng.

Lan do dự vài giây rồi bước lên phía trước:
“Anh ơi, cho tôi xuống một lát được không? Con bé nhà tôi hơi sợ.”
Tài xế chau mày:
“Giờ đoạn đường này đang dốc, không có chỗ dừng đâu chị. Chị ráng dỗ nó tí, qua khúc cua rồi nghỉ.”

“Nhưng mà—”
“Không sao đâu. Tôi chạy tuyến này mười năm rồi, chỗ này an toàn mà.”

Lan thở dài quay về chỗ. Cô ôm con chặt hơn. An vẫn run rẩy, khẽ lẩm bẩm:
“Bà ơi… con nghe rồi… con nghe rồi…”

Chiếc xe bắt đầu leo lên con đèo quanh co. Trời đột ngột tối sầm lại, gió rít qua khe cửa. Những đám mây đen như đổ xuống, báo hiệu cơn mưa sắp tới.

Lan khẽ vuốt tóc con:
“Ngủ đi con, sắp đến rồi.”

An không trả lời. Cô bé chỉ nắm tay mẹ thật chặt, mắt nhắm nghiền.

Bỗng, tiếng hét xé toang không khí:
“Phanh! Phanh đi anh ơi!!!”

Một hành khách la lên khi chiếc xe rung lắc dữ dội. Tiếng bánh xe trượt dài trên mặt đường ướt, tiếng kim loại nghiến chát chúa. Lan chỉ kịp ôm chặt con, rồi mọi thứ tối đen.

Khi Lan tỉnh lại, mùi khói và xăng tràn ngập. Tiếng còi xe, tiếng người hò hét cứu hộ vang lên hỗn loạn. Đầu cô đau nhói, máu chảy xuống cổ.

Cô cố gượng dậy – thân xe đã lật nghiêng bên sườn đèo.
“An… An ơi con đâu rồi!”

Không có tiếng trả lời.

Lan bò trong đống đổ nát, tay lần mò tìm con giữa những ghế gãy, kính vỡ. Tiếng mưa bắt đầu nặng hạt.
“An ơi… trả lời mẹ đi con!”

Một bàn tay nhỏ lạnh ngắt thò ra từ kẽ ghế. Lan chụp lấy.
“An!”

Cô kéo con ra – cơ thể bé nhỏ ấy mềm oặt, khuôn mặt vẫn hằn nguyên nét sợ hãi. Máu loang khắp áo.

Lan ôm con vào lòng, hét lên giữa mưa:
“Con ơi, mẹ đây… Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi mà…”

Người cứu hộ chạy tới, cố tách hai mẹ con ra để đưa đi. Nhưng Lan không buông. Cô chỉ lặp đi lặp lại trong cơn mê sảng:
“Nếu mẹ nghe con… nếu mẹ cho con xuống…”

Mưa vẫn rơi. Con đèo bị phong tỏa suốt nhiều giờ. Người ta nói, chiếc xe bị mất phanh ở khúc cua, rơi xuống sườn núi. Hơn nửa số hành khách không qua khỏi.

Lan sống sót. Nhưng trong bệnh viện, cô chỉ nhìn trân trân lên trần nhà, đôi mắt cạn khô nước mắt. Bác sĩ bảo cô bị chấn thương nhẹ, nhưng tổn thương tâm lý nặng.

Sau lễ tang, Lan không về thành phố nữa. Cô xin ở lại quê, trong ngôi nhà nhỏ của mẹ già – nơi có mảnh sân đầy hoa cúc mà An từng thích. Mỗi sáng, người ta thấy cô đặt một chiếc ghế nhỏ bên hiên, pha hai tách trà, rồi ngồi trò chuyện với khoảng không.

“An à, hôm nay trời mưa, con đừng ra ngoài nghen.”
Rồi cô mỉm cười, như nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai đó.

Một năm sau, vào đúng ngày giỗ đầu của An, người tài xế – người duy nhất còn sống sau vụ tai nạn – tìm đến. Ông run run đặt bó hoa trước bàn thờ, mắt rưng rưng.

“Chị Lan… tôi xin lỗi. Hôm đó… tôi định dừng xe, mà nghĩ không sao đâu. Tôi—”

Lan khẽ lắc đầu.
“Không phải lỗi của anh. Là tại tôi… tôi đã không tin con mình.”

Cô rót thêm một tách trà, đẩy về phía trống đối diện:
“Con bé bảo ‘cho con xuống ngay’… Tôi đã không nghe.”

Gió lùa qua khung cửa. Tách trà nghiêng nhẹ, hơi nước bay lên mờ ảo như khói.
Trong làn sương ấy, Lan thấy thấp thoáng bóng một cô bé đang mỉm cười, tay khẽ vẫy.

Lan nhắm mắt. Một giọt nước mắt lăn dài, hòa vào hơi trà còn nóng.

“Con về rồi hả, An…”

Tiếng gió khẽ đáp, như tiếng trẻ con thì thầm:
“Dạ, con về rồi, mẹ ơi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News