×
×

Nếu tôi biết trước ngày cưới của mình lại kết thúc bằng cú ném bó hoa vào mặt chính chú rể, có lẽ tôi đã không cặm cụi đan từng bông hoa nhỏ dính lên chiếc váy ren trắng, đã không ngốc nghếch tin vào thứ người ta gọi là “hạnh phúc đủ đầy”.

Tôi luôn nghĩ, ngày cưới của mình sẽ là ngày đẹp nhất đời. Một cô gái hai mươi tám tuổi, đã trải qua vài mối tình dở dang, cuối cùng cũng tìm được người đàn ông dịu dàng, ít nói, và tưởng như biết lắng nghe.

Anh tên Hoàng.

Nếu tôi biết trước ngày cưới của mình lại kết thúc bằng cú ném bó hoa vào mặt chính chú rể, có lẽ tôi đã không cặm cụi đan từng bông hoa nhỏ dính lên chiếc váy ren trắng, đã không ngốc nghếch tin vào thứ người ta gọi là “hạnh phúc đủ đầy”.

Nhưng cuộc đời không bao giờ báo trước.


1. Đám cưới bắt đầu bằng cái bụng trống rỗng

Lễ đón dâu dự kiến 5 giờ sáng. Không khí đầu đông miền Bắc se lạnh, mưa bụi nhẹ, hơi ẩm làm khăn voan của tôi hơi nhăn. Tôi dậy từ 3 giờ sáng, trang điểm xong lúc 4 rưỡi. Nhà gái chuẩn bị sẵn phở nóng, sữa ấm để khi nhà trai đến còn mời bữa sáng.

Nhưng họ đến trễ gần một tiếng.

Xe khách của họ dừng ngay trước cổng, mọi người nhanh chóng bước vào. Tôi mỉm cười, cúi đầu lễ phép. Nhưng cả đoàn chỉ ngồi một lúc, trao mâm quả theo nghi thức, rồi thúc giục:

Đi ngay để kịp giờ đẹp.

Mẹ tôi nói với mẹ chồng tương lai:

— Trời lạnh, các cháu đi từ xa, hay ăn chút gì đã?

Mẹ anh Hoàng cười nhạt:

— Đi xa ăn nhiều là say xe đấy chị. Bên tôi đi sớm, kịp giờ là quý rồi. Cháu dâu chuẩn bị lên đường nhé.

Câu nói nhẹ hều nhưng làm mẹ tôi khựng người. Tôi thì bắt đầu thấy bụng cồn cào. Từ 3 giờ sáng đến giờ chưa ăn gì, lớp trang điểm khiến tôi chóng mặt.

Tôi cúi xuống nói khẽ với Hoàng:

— Em hơi mệt. Hay mình cho em uống hộp sữa trong phòng?

Anh nói nhỏ, không nhìn tôi:

— Chịu khó tí. Mẹ anh ghét trễ.

Chịu khó tí.
Ba từ ấy, tôi không biết rồi sẽ nghe bao nhiêu lần trong ngày hôm đó.


2. 200 cây số lặng im

Đoàn xe nhà trai chạy gần 200 km về quê anh. Đường dài, xóc, đói. Váy cưới bó khiến tôi khó thở. Tôi cố nhắm mắt ngủ để quên đi cái dạ dày đang gào.

Mẹ chồng tương lai ngồi cạnh bỗng nói:

— Con gái cưới chồng là phải theo nếp nhà chồng. Nhịn tí cũng là chuyện thường.

Giọng bà không gay gắt, nhưng mang mùi “dạy dỗ”. Bà cố ý nói đủ lớn để tôi nghe.

Tôi chỉ cười gượng.

Hoàng ngồi sát cửa sổ, nhìn điện thoại suốt quãng đường dài. Không một lần hỏi tôi có ổn không.

Trong lúc đầu óc quay cuồng, tôi tự an ủi:
Chắc do mệt, chắc do nhà xa, chắc do văn hóa. Mình cứ bình tĩnh. Đừng làm lớn chuyện ngày cưới.

Tôi không biết rằng chính sự nhẫn nhịn của mình lại dẫn đến cái kết không thể quay đầu.


3. Nhà trai linh đình – nhà gái đứng ngoài

Khi xe đến cổng nhà trai, tôi gần như không còn sức. Tôi xuống xe, chân run đến mức phải vịn tay phù dâu.

Căn nhà ba tầng rộng lớn được treo đèn đỏ, nhóm thanh niên đang uống rượu cười nói ầm ĩ. Nhìn đâu cũng thấy thịt, cháo, gà luộc bày sẵn cho khách.

Nhưng khi nhà gái hỏi bàn dành cho họ đâu, mẹ chồng tôi đáp tỉnh bơ:

— Bên tôi chuẩn bị đủ cho khách rồi. Nhà gái ăn tạm ở phòng khách nhé, lát nữa dọn cỗ sau.

Nhà gái đi 200 km đến, từ 4 giờ sáng đã không có gì vào bụng.
Vậy mà “ăn tạm ở phòng khách” bằng vài cái bánh khảo và nước lọc.

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng Hoàng đã kéo tôi vào phòng chuẩn bị lễ nhập gia.

— Lo chụp hình đi. Em đừng làm anh khó xử.

À… vậy ra tôi mới là người khiến anh “khó xử”.


4. Câu nói làm tôi bật khóc ngay trong ngày cưới

Giữa lúc chụp hình, tôi choáng đến mức tay run không thể cầm nổi bó hoa. Mẹ tôi lo lắng hỏi nhỏ:

— Con đói lắm phải không?

Tôi gật.

Mẹ nhìn quanh, sau đó đến gần mẹ chồng tôi:

— Cháu nó mệt quá rồi. Chị cho nó ăn miếng gì được không ạ?

Mẹ chồng tôi cười:

— Cô thông cảm. Con gái cô hơi… yếu. Nhà tôi bao nhiêu cô lấy chồng vẫn bình thường. Chị để cháu làm lễ xong đi, ăn vào lát lại xấu bụng.

Mẹ tôi đỏ mắt.
Tôi cũng đỏ mắt.

Rồi một bà bác họ nhà trai đi ngang, buông câu:

— Con gái nhà quê là thế đấy, tí việc đã kêu.

Con gái nhà quê?
Tôi tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định ở Hà Nội, chưa từng coi mình hơn ai – nhưng cũng chưa từng bị coi thường đến vậy.

Tôi quay sang Hoàng, chờ anh nói gì đó, bênh vực tôi, bảo vệ tôi, chỉ cần một câu thôi.

Anh chỉ nhíu mày:

— Em đừng khóc. Khóc làm mascara lem hết ảnh.

Tôi bật cười. Một tiếng cười nghẹn.

Tôi biết, mình đang bước vào một cuộc hôn nhân mà chồng tôi xem trọng hình ảnh hơn cảm xúc của vợ.


5. Giọt nước cuối cùng – bó hoa rơi

Đến lúc rước dâu vào nhà, tôi gần như không còn chống đỡ nổi. Những tiếng xì xào của họ hàng nhà trai càng làm ngực tôi nhói.

— Nhìn kìa, cô dâu mặt xanh như tàu lá.
— Chắc con bé đỏng đảnh.
— Lấy chồng mà không biết nín nhịn thì khó sống lắm.

Tôi cảm giác như mình bị xé từng lớp tự trọng trước mặt hàng trăm người.

Đúng lúc đó, mẹ chồng tôi nói:

— Đám cưới là để giữ thể diện hai nhà. Mong con sau này biết điều, đừng để nhà trai mất mặt.

Câu nói ấy…
trong phút giây ấy…
tôi biết chắc không thể sống nổi trong gia đình này.

Hoàng vẫn đứng im. Không nắm tay tôi. Không bênh tôi. Không một hành động nhỏ để chứng minh tôi không đơn độc.

Tôi hít sâu.

Rồi ném thẳng bó hoa cưới xuống nền gạch.

Tiếng va chạm làm mọi người giật mình. Hoa bung ra, cánh tung khắp sân. Tiếng trống, tiếng nhạc cưới vẫn vang lên nhưng cả đám đông im lặng như bị đóng băng.

Tôi nói, giọng rõ ràng, không run:

Tôi hủy hôn. Ngay tại đây.

Hoàng tròn mắt:

— Em bị điên à?

Tôi nhìn thẳng vào anh:

— Không. Em vừa tỉnh.


6. Sự hỗn loạn sau cú ném hoa

Không khí nổ tung.

Mẹ chồng lao đến, kéo tay tôi:

— Cô định bôi tro trát trấu vào mặt nhà tôi à?

Tôi gỡ tay bà ra:

— Tự bà bôi thôi.

Họ hàng nhà trai bắt đầu xì xào, tiếng mắng nhiếc nặng nề hơn:

— Con gái hỗn láo!
— May quá chưa cưới về!
— Đúng loại mất dạy!

Nhà gái đứng phía ngoài, sững sờ mà đau đớn. Mẹ tôi ôm ngực, cha tôi mặt tái xanh.

Tôi đi về phía bố mẹ, cúi đầu:

— Con xin lỗi. Nhưng con không thể sống thêm ngày nào với họ.

Mẹ khóc:

— Con đừng xin lỗi. Con làm đúng.

Cha đặt tay lên vai tôi:

— Về nhà. Không sao hết. Con còn cả đời phía trước.

Hoàng lúc này mới tiến lại, giọng hạ xuống:

— Em làm quá rồi. Về nhà anh thì phải theo nếp. Em không chịu được thì anh cũng…

Tôi gằn từng chữ:

— “Theo nếp” của anh là bị sỉ nhục, bị bỏ đói, bị coi thường?
— Em không cần thứ hôn nhân như vậy.

Nói xong, tôi quay lưng.
Cả nhà gái cùng tôi bước lên xe rời đi, bỏ lại những tiếng chửi, tiếng mắng sau lưng như đàn ong vỡ tổ.


7. Ngày hôm sau – tin nhắn cuối cùng

Sáng hôm sau, Hoàng nhắn tin cho tôi:

“Em tự hủy hoại cuộc đời mình rồi.”

Tôi bình thản trả lời:

“Anh nhầm. Em vừa cứu cuộc đời mình.”

Và tôi chặn anh. Mãi mãi.


8. Một năm sau – khi gặp lại người cũ

Một năm sau, trong một lần đi đám cưới bạn, tôi tình cờ gặp Hoàng. Anh gầy hơn, ánh mắt mệt mỏi. Anh đến gần, nói giọng buồn:

— Em vẫn sống tốt chứ?

Tôi mỉm cười:

— Tốt hơn rất nhiều. Cảm ơn anh.

Anh nhìn xuống:

— Anh xin lỗi.

Tôi hỏi:

— Vì chuyện năm đó?

Anh lắc đầu:

— Không. Vì đến bây giờ anh mới hiểu: hôm đó, người đáng xấu hổ không phải em.

Tôi không nói gì thêm. Một lời xin lỗi muộn màng không thay đổi được gì. Nhưng tôi nhẹ lòng.


9. Kết thúc không phải hôn nhân, mà là sự tỉnh thức

Giờ đây, mỗi khi nhìn lại, tôi luôn nghĩ:

Ấy không phải là ngày cưới tan vỡ.
Đó là ngày tôi được sinh ra lần thứ hai.

Tôi chọn rời khỏi nơi coi thường mình.
Chọn buông bỏ người đàn ông không dám đứng về phía tôi.
Chọn giữ lại sự tự trọng của bản thân.

Bó hoa ngày ấy rơi xuống nền gạch, nhưng nó không tàn.
Nó là tiếng nói đầu tiên của tôi sau nhiều năm nhẫn nhịn:
“Tôi xứng đáng với hạnh phúc tử tế hơn thế.”

Và đó là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News