×
×

Ngày tôi l/y h//ôn, ai cũng vui như mở hội, gia đình còn tổ chức ăn mừng, nhưng chỉ đến khi gặp lại vợ cũ, tôi mới biết mình vừa đánh mất điều quý nhất

“Ngày Tôi Ly Hôn”

Ngày tôi ly hôn, họ hàng hai bên tổ chức tiệc linh đình.
Nghe thì lạ, nhưng đúng là vậy.

Bên nhà tôi mở tiệc “mừng thoát nạn”, bên nhà cô ấy cũng mở tiệc “tiễn con gái về tự do”.
Không ai tiếc nuối, chẳng ai rơi một giọt nước mắt.
Thậm chí, vài người còn cười vang:

“Hai đứa đó mà ở với nhau lâu hơn mới là lạ. Tụi nó hợp để cãi nhau, chứ không hợp để sống.”

Tôi uống cạn ly rượu, nhìn tờ giấy ly hôn lạnh lùng nằm trên bàn.
Thật buồn cười — đám cưới của chúng tôi ngày xưa chỉ có ba mươi khách, còn ngày ly hôn lại đông đến mức phải kê thêm bàn.


1. Tình yêu cũ không chết, nó chỉ cạn lời

Tôi và An từng yêu nhau say đắm.
Cô ấy từng là sinh viên thực tập ở công ty tôi – một cô gái nhỏ, cười như nắng.
Ngày đó, tôi mượn cớ đưa cô ấy về, chỉ để được đi chung con đường dài hơn vài phút.

Sau này cưới nhau, tôi vẫn nghĩ mình là người đàn ông may mắn.
An hiền, nhẹ nhàng, biết lo cho người khác.
Nhưng không biết từ bao giờ, sự dịu dàng ấy biến mất.

Chúng tôi bắt đầu tranh cãi vì những chuyện nhỏ:
Tôi về trễ – cô ấy im lặng.
Tôi quên sinh nhật cô ấy – cô ấy nói “không sao”, nhưng mắt thì lạnh.
Một ngày, tôi nhận ra chúng tôi sống trong cùng một căn hộ, nhưng như hai người xa lạ.
Cô ấy đọc sách trong phòng, tôi xem tivi ngoài phòng khách.
Giữa chúng tôi không còn tiếng cười, chỉ còn tiếng thở dài.


2. Câu nói cuối cùng trước khi ký tên

Ngày ra tòa, trời đổ mưa.
Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn, khuôn mặt bình thản đến mức tôi tưởng cô không còn cảm xúc gì với mình.
Thẩm phán đọc giấy, hỏi có đồng ý ly hôn không.
Cả hai chúng tôi cùng gật đầu.

Trước khi ký, tôi nhìn An một lúc lâu.
Tôi muốn nói điều gì đó — rằng tôi vẫn còn yêu, rằng tôi không muốn mọi thứ kết thúc.
Nhưng rồi tự ái chen vào.
Tôi chỉ cười nhạt:

“Thế là xong rồi nhé, coi như hai đứa giải thoát cho nhau.”

An cũng cười.

“Ừ, chúc anh sớm tìm được người hợp hơn.”

Không ai biết, ngay lúc đó, trong lòng tôi vừa nhẹ đi một phần, vừa rỗng thêm cả đời.


3. Họ hàng hân hoan – chỉ tôi thấy lạnh

Sau khi ký xong, hai bên gia đình kéo nhau đi ăn.
Ai cũng bảo “đáng lẽ phải làm sớm”.
Mẹ tôi còn nói nhỏ với tôi:

“Con người ta không biết chăm sóc chồng, về đi làm suốt ngày, ly hôn là đúng.”
Tôi không đáp.
Vì nếu mẹ biết, chính tôi mới là người đã đẩy cô ấy ra xa, chắc bà sẽ không nói được như thế.

Còn bên nhà An, người ta kể lại rằng cô ấy cũng cười rất tươi, nâng ly chúc mừng “tự do”.
Chỉ có điều — không ai thấy cô ấy ăn gì hôm đó.


4. Những tháng sau ly hôn

Tôi dọn ra căn hộ khác, mang theo đúng ba thứ: máy pha cà phê, tách đôi màu xám mà cô ấy từng mua, và tấm ảnh cưới tôi giấu kỹ trong ngăn tủ.

Buổi sáng đầu tiên sống một mình, tôi vô thức pha hai tách cà phê.
Một tách vẫn để trên bàn, nguội dần, không ai uống.

Cứ thế, tôi sống lặng lẽ.
Có đôi lần, bạn bè rủ hẹn hò lại, tôi thử, nhưng không ai khiến tôi cười như ngày xưa An từng làm.
Thỉnh thoảng, tôi lướt Facebook, thấy cô ấy đăng ảnh đi làm thiện nguyện, cười rạng rỡ giữa đám trẻ con.
Tôi nhấn “Like”, nhưng không dám bình luận.


5. Gặp lại

Hai năm sau, tôi gặp lại An ở đám cưới của một người bạn chung.
Cô ấy mặc váy xanh, vẫn là dáng người mảnh khảnh ấy, nhưng ánh mắt đã khác — trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn.
Bên cạnh cô là một người đàn ông lạ.
Anh ta cao ráo, chỉnh tề, nắm tay cô rất tự nhiên.

Họ hàng xôn xao:

“An sắp cưới đấy. Người kia làm bác sĩ, nghe nói hiền lắm.”

Tôi cười, cố tỏ ra thản nhiên, nhưng ly rượu trong tay run lên.
Cô ấy cũng thấy tôi.
Chúng tôi chạm ánh mắt nhau đúng ba giây.
Không ai nói gì.
Rồi cô ấy bước đến, mỉm cười:

“Lâu quá rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu.
“Ừ. Em vẫn ổn chứ?”
“Ổn. Cảm ơn anh.”

Cuộc nói chuyện chỉ có vậy.
Rồi cô ấy quay đi.
Tôi nghĩ, thế là xong thật rồi.


6. Câu nói khiến mắt cô ấy đỏ hoe

Đêm ấy, khi tiệc tàn, tôi ra bãi xe thì thấy cô ấy đang đứng một mình. Người đàn ông kia đã vào trước.
Tôi bước lại, không kìm được:

“Em có hạnh phúc không?”

Cô quay sang, ánh mắt dịu nhưng mệt.

“Có. Anh ấy tốt lắm.”

Tôi cười, gật đầu.

“Tốt. Anh mừng cho em. À… anh vẫn giữ tách cà phê em để lại. Nhưng… chưa lần nào pha vừa miệng như em làm.”

Cô khựng lại.
Mắt cô đỏ hoe, không trả lời.
Rồi cô quay đi, vội lau nước mắt.

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu — hóa ra, vẫn còn điều chưa kịp nói giữa chúng tôi.
Nhưng đã quá muộn.


7. Lời chưa kịp nói

Tôi ngồi trong xe, nhìn qua gương, thấy cô ấy bước lên cùng người đàn ông kia.
Anh ta mở cửa, che vai cô khỏi mưa.
Cô mỉm cười.
Lần đầu tiên, tôi thấy cô thật sự bình yên — bình yên theo cách không còn cần tôi nữa.

Tôi bật máy, rời bãi xe.
Bản nhạc cũ của chúng tôi vang lên.
Tôi bật cười – cười giữa những giọt nước mưa chảy dài trên kính.

Ngày tôi ly hôn, ai cũng vui.
Chỉ đến hôm nay, tôi mới nhận ra: không ai thật sự thắng trong một cuộc chia tay.
Người ở lại mất người mình yêu, còn người ra đi mất người từng yêu mình nhất.


8. Hậu truyện

Một năm sau, tôi nhận được thiệp mời cưới của cô.
Bì thư ghi vỏn vẹn hai chữ: “Bạn cũ.”

Tôi không đến.
Tôi chỉ pha một ly cà phê, ngồi nhìn tách xám cũ và mỉm cười.
Ngoài cửa sổ, trời nắng vàng như hôm chúng tôi gặp nhau lần đầu.

Có lẽ, mọi tình yêu đều có vòng đời riêng:
Bắt đầu bằng một cái nhìn, kết thúc bằng một câu không kịp nói.

Và nếu được quay lại, tôi sẽ nói với cô một điều, điều mà tôi đã giữ suốt ba năm qua:

“Anh chưa từng hết yêu em, chỉ là anh không biết yêu em cho đúng cách.”

Nhưng tất cả chỉ nằm lại trong cốc cà phê nguội, giữa căn phòng trống và một người đàn ông đã học cách im lặng quá lâu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News