×
×

Ngày tôi lên xe hoa, người yêu cũ gửi cho tôi đoạn vid/eo dài 2 phút, sau khi xem xong tôi bỏ chạy khỏi đám cưới

Ngày tôi lên xe hoa, trời Sài Gòn không nóng, không lạnh, chỉ hơi mờ hơi sương. Những tấm rèm voan trắng đung đưa bên sảnh cưới, phía xa xa khói bụi đường phố như tan vào không khí. Tôi kéo khăn voan xuống, nhìn mình trong gương lần cuối. Cả đời tôi, chưa bao giờ tưởng tượng giây phút làm cô dâu sẽ kỳ lạ đến vậy.

Không phải hồi hộp. Không phải vui mừng. Mà là bình thản đến đáng sợ.

Tôi sắp cưới Minh — người đàn ông tử tế, điềm tĩnh, tôn trọng tôi. Không phải vì tôi yêu anh nhất, mà vì anh an toàn nhất. Đám cưới này diễn ra quá nhanh, chỉ sau một năm quen biết. Ai cũng bảo tôi may mắn. Tôi cũng tự thuyết phục mình như thế.

Mọi thứ đều đâu vào đấy. Hoa cưới đã cài lên tóc. Váy trắng đã mặc lên người. Tiệc cưới đầy đủ họ hàng. Chúng tôi chỉ còn thiếu lời tuyên bố trở thành vợ chồng.

Tôi đi qua hai hàng ghế, từng bước. Tiếng nhạc vang lên dịu dàng.

Rồi điện thoại trong túi xách của tôi rung lên.

Chỉ một thông báo. Tên người gửi đập vào mắt tôi như vết xé ngang lồng ngực:

“Hoàng gửi 1 video.”

Hoàng. Người tình đầu, người từng quỳ gối xin tôi kết hôn, người tôi bỏ lại không một lời giải thích. Chúng tôi chia tay hai năm trước, không gặp lại, không liên lạc, không nhắc đến nhau. Đoạn tình đó tôi đã chôn tử tế, hóa tro trong một ngăn ký ức.

Vậy mà hôm nay, vào đúng ngày lễ cưới.

Tay tôi run lên. Tôi mở.

Video dài đúng hai phút.

Tôi không do dự, không cân nhắc. Chỉ đơn giản nhấn play.


00:00 – 00:05

Màn hình hiện lên khuôn mặt Hoàng, gầy hơn ngày xưa, đôi mắt sâu hơn và buồn hơn. Anh đứng giữa căn gác trọ cũ, nơi chúng tôi từng sống chung bốn tháng khi còn sinh viên.

Phía sau anh là bức tường, nơi tôi từng vẽ bừa hai con mèo ôm nhau.

Giọng anh khàn:

“Anh không đến phá đám cưới. Anh chỉ muốn nói một lần cuối.”


00:06 – 00:28

Hình ảnh chuyển sang chiếc hộp gỗ quen thuộc. Cái hộp mà tôi nghĩ anh đã vứt từ lâu. Anh mở nó, từng món đồ hiện ra:

— Một con búp bê bé xíu tôi tặng anh ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau.
— Tờ giấy tôi viết: ‘Hoàng, mai này dù đời có đưa đẩy, chúng ta vẫn sẽ nắm tay nhau về nhà.’
— Và chiếc nhẫn bạc đôi, khắc chữ “H&H”.

Hoàng đặt từng món lên bàn.

“Anh giữ tất cả. Vì đó là những thứ chứng minh em từng yêu anh hơn bất kỳ ai.”


00:29 – 00:59

Cảnh tiếp theo là đoạn video anh quay lén tôi ngủ, tóc rối, mặt chẳng chút trang điểm. Anh cười:

“Em luôn đẹp nhất khi chẳng cố tỏ ra mình ổn.”

Tôi đứng im giữa lễ đường. Nhạc vẫn vang. Minh nhìn tôi cười dịu dàng sau lớp khăn voan.

Tim tôi đập lệch nhịp.


01:00 – 01:28

Hoàng bước ra sân thượng, nơi chúng tôi từng ngồi uống bia, nhìn thành phố.

“Có lẽ em sẽ không trở lại, và có lẽ em đã tìm người xứng đáng hơn anh. Anh không cần em hối hận. Chỉ muốn nói một điều…”

Anh ngẩng mặt lên. Bầu trời phía sau xám xịt.


01:29 – 02:00

“Anh vẫn yêu em. Hai năm, anh chưa từng ngừng lại. Nếu một ngày em muốn quay về, trong bao nhiêu ngày tháng sau này, chỉ cần một lần thôi, anh vẫn sẽ mở cửa.”

Màn hình tối dần rồi tắt.

Hai phút. Vừa đủ để giật tung tất cả những gì tôi chôn giấu.


Tôi tháo khăn voan khỏi đầu.

Mọi người nhìn tôi ngỡ ngàng. Minh nhíu mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

— Em sao vậy?

Tôi không trả lời. Tôi bước xuống sân khấu, đi thẳng ra ngoài. Mặc tiếng gọi, mặc những ánh mắt, mặc mọi thứ đang tan vỡ.

Ngoài trời gió mạnh. Tôi chạy trong bộ váy cưới, giẫm lên chính cuộc đời mình. Nắng chiếu lên mặt, tôi không khóc.

Tôi đến chỗ Hoàng.


PHẦN 2: CHÚNG TA SAI TỪ ĐÂU?

Hoàng bước ra mở cửa khi thấy tôi đứng đó.

Không cần lời giải thích nào.

Không cần trách móc nào.

Tôi chỉ lao vào ôm anh.

Anh siết tôi đến nghẹn thở. Lâu lắm rồi tôi mới thấy an toàn như vậy.

— Em đến rồi, — Hoàng thì thầm. — Cuối cùng em cũng đến.

Chúng tôi ngồi xuống căn phòng cũ. Căn phòng quen thuộc đến mức như chưa từng xa nhau. Tôi nhìn anh rất lâu.

— Tại sao anh gửi video đó? — Tôi hỏi.

Hoàng thở ra:

— Vì anh biết em chưa bao giờ quên chúng ta.

Tôi nhắm mắt. Nỗi sợ cũ quay về. Một thời dài chúng tôi yêu nhau như chết đi sống lại, yêu đến mức bóp nghẹt lẫn nhau. Gia đình phản đối, công việc không ổn định, hai cái nghèo va vào nhau, con tim chật ních tổn thương.

Tôi rời đi là vì quá mệt mỏi. Vì tôi tưởng tình yêu như vậy không thể đi đến cuối đời.

Hoàng cầm tay tôi:

— Nếu bây giờ em chọn anh, anh sẽ lo cho em. Dù có chuyện gì.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh. Vẫn là người đàn ông tôi từng yêu nhất. Nhưng anh không còn là Hoàng cũ. Và tôi thì không còn là đứa con gái mơ mộng tin rằng yêu là đủ.

Tôi hỏi nhẹ:

— Anh nghĩ tình yêu một mình anh có thể cứu được tất cả sao?

Hoàng im lặng.

Tôi đứng dậy, nhìn lại căn phòng một lần nữa. Từng kỷ niệm ùa về như sóng: tiếng cười, tiếng cãi vã, những cái ôm, những lần ốm, lần chia tay.

Tôi nắm tay anh.

— Em cũng chưa từng ngừng yêu anh. Nhưng…

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, chậm rãi:

— Tình yêu của chúng ta chỉ đẹp khi nó là quá khứ.

Hoàng sững người.

— Chúng ta từng chọn nhau bằng trái tim. Nhưng để đi suốt đời với nhau… phải chọn bằng lý trí. Hai năm qua em đã hiểu điều đó.

Nước mắt đầy trong mắt Hoàng. Tôi lau đi, thì thầm:

— Em cảm ơn vì video. Nhờ nó, em mới biết mình chắc chắn điều gì.

Tôi bước ra ngoài. Không ngoảnh lại.


PHẦN 3: TRỞ VỀ

Khi tôi về đến lễ cưới, tiệc tàn, người tản đi. Minh đứng một mình giữa sảnh cưới, với chiếc khăn voan tôi bỏ lại trên ghế.

Anh nhìn tôi.

— Em quay lại rồi à?

Tôi gật đầu.

Minh hỏi:

— Em gặp anh ấy chưa?

Tôi gật đầu lần nữa.

Minh không trách móc, không ghen tuông, không giận dữ. Anh chỉ nói:

— Anh sợ nhất em cưới anh khi trong tim em còn người khác. Nếu em muốn, anh sẽ huỷ đám cưới này. Anh chỉ cần em chọn điều khiến em hạnh phúc.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình. Anh không phải mối tình đầu. Không mang theo sóng gió. Nhưng anh mang sự bình yên mà cả đời này tôi chưa từng có.

Tôi nắm tay anh.

— Em quay lại là để nói rằng: em chọn chúng ta.

Minh mỉm cười, ôm tôi vào lòng. Không hỏi gì thêm.

Tối hôm đó, chúng tôi không làm lễ lại. Không tiệc. Không pháo bông. Chỉ có hai chúng tôi và lời hứa:

“Cảm ơn vì đã chờ em.”


PHẦN 4: HAI NĂM SAU

Tôi ghé lại căn gác trọ cũ của Hoàng một lần nữa. Cửa khoá. Hàng xóm bảo anh chuyển đi rồi. Không để lại gì.

Tôi mỉm cười buồn. Không có kết thúc nào là trọn vẹn.

Có những người sinh ra để yêu ta một đoạn đời thôi. Không phải cả kiếp.

Tôi viết cho anh một tin nhắn cuối:

“Cảm ơn anh vì hai phút đó. Nhờ anh, em mới bước tiếp được. Chúc anh hạnh phúc.”

Không có hồi âm.

Nhưng tôi biết anh đọc.

Và tôi biết tình yêu của chúng tôi — mãi mãi sẽ là khoảnh khắc đẹp nhất thanh xuân này.


VÀO NGÀY TÔI LÊN XE HOA…

Không phải video đó khiến tôi bước ra khỏi lễ đường.

Mà là tôi phải đối mặt với chính mình.

Để không sống cả đời trong nuối tiếc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News