×
×

Người dân quanh vùng vẫn nói: “Muốn ăn ngon, ghé Vĩnh Bảo, muốn làm ăn hên, ngồi bàn hướng ra hòn đá trước cửa.”

Nhà hàng Vĩnh Bảo nằm ở trung tâm thị xã, nổi tiếng suốt hơn 60 năm. Từ đời ông cố nội mở quán cơm nhỏ, rồi đến ông bà Bảo – Hạnh, cha mẹ chồng tôi, gây dựng thành thương hiệu “3 đời nấu ăn giữ chữ tín”.

Người dân quanh vùng vẫn nói: “Muốn ăn ngon, ghé Vĩnh Bảo. Muốn làm ăn hên, ngồi bàn hướng ra hòn đá trước cửa.”

Vì ngay lối ra vào, có một hòn đá to bằng nửa người, hình thù lạ lắm – giống như mặt người đang mỉm cười. Người ta bảo đó là “thạch thần”, mang vận may cho nhà hàng.

Tôi – Thoa, con dâu út trong nhà, vốn không tin mấy chuyện tâm linh. Tôi học đại học kinh tế, từng làm quản lý cho một chuỗi nhà hàng ở thành phố. Khi cưới Hưng – con trai út, tôi quyết định về quê cùng anh nối nghiệp.

Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ: “Làm nhà hàng phải dựa vào công thức, chất lượng, không phải mấy hòn đá hay điềm lành.”
Nhưng tôi đã quá ngây thơ.


Ngày tôi về làm dâu, nhà hàng vẫn đông khách, nhưng lối đi trước cửa chật chội, xe cộ tấp nập. Tôi đề xuất tu sửa lại không gian, mở rộng sảnh, dẹp bớt các vật cũ.

Hòn đá kia nằm chắn ngay lối vào, lại rêu mốc, trơn trượt. Một lần nhân viên bị ngã, tôi nói với thợ:

“Mai đem máy ra, kéo cái đá kia đi, lát nền lại.”

Họ gật đầu. Chỉ hai tiếng sau, hòn đá bị đẩy lên xe cẩu. Ai ngờ, bà Hạnh – mẹ chồng tôi – vừa đi chợ về, thấy cảnh đó liền hét lên:

“Trời đất ơi, con dâu làm cái gì thế? Sao dám phá hòn đá linh trấn nhà!”

Tôi ngạc nhiên:

“Mẹ ơi, nó chỉ là cục đá thôi, để đó vướng lắm.”

Bà run run:

“Đó là đá tổ để lại, mang vận cho nhà mình bao đời nay. Ai động vào là gặp họa!”

Tôi bật cười:

“Mẹ tin mấy chuyện đó thật à? Làm ăn phải dựa vào người chứ không phải hòn đá.”

Bà không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rầu.


Từ hôm ấy, mọi thứ thay đổi lạ thường.

Tuần đầu tiên, bếp cháy nồi ba lần, khách đặt tiệc hủy liên tục. Một nhân viên lâu năm đột nhiên nghỉ việc vì “thấy điềm xấu”.
Rồi đúng hôm nhà hàng khai trương khu mới, hệ thống điện chập, cháy biển hiệu.

Ông Bảo thở dài:

“Từ ngày con dâu phá hòn đá, cửa hàng mất vía rồi.”

Tôi gắt:

“Không thể đổ lỗi cho cái đá được! Đó là quản lý kém, là lỗi con người.”

Nhưng trong lòng, tôi bắt đầu bất an. Vì mọi sự cố đều quá trùng hợp.


Một buổi tối, sau giờ làm, tôi ngồi một mình trong phòng quản lý. Gió thổi qua cửa sổ, làm tấm hình cũ rơi xuống. Đó là ảnh ông cố chồng tôi – người sáng lập nhà hàng – đang đứng bên hòn đá, tay đặt lên nó, mặt mỉm cười.

Phía sau ảnh, có dòng chữ mờ:

“Đá giữ cửa, người giữ tâm.”

Tôi khẽ rùng mình.


Hôm sau, tôi nhờ người quen hỏi, họ bảo hòn đá ấy được mang từ con suối “Thiên Lộc” – nơi người ta tin có linh khí tốt. Từ ngày ông cố mang về đặt trước cửa, quán ăn lúc nào cũng đông khách.

Tôi không tin hoàn toàn, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi. Tôi bàn với chồng:

“Hay mình tìm lại hòn đá đó đi. Dù sao cũng là vật gắn bó với gia đình.”

Hưng đồng ý. Hai vợ chồng đi tìm suốt ba ngày, cuối cùng nghe tin bên đội thi công đã chở đá ra bãi phế liệu gần bờ sông. Khi tới nơi, hòn đá nằm lăn lóc giữa đất cát, vỡ đôi.

Tôi khụy xuống, chạm tay lên mặt đá lạnh, bỗng nghe trong đầu vang vọng giọng mẹ chồng:

“Ai động vào là gặp họa…”

Nước mắt trào ra. Tôi không biết do sợ, hay do thương.


Đêm đó, tôi nằm mơ thấy một ông lão tóc bạc, ngồi bên bếp lửa, mỉm cười hiền:

“Con gái, đá chỉ là vật. Nhưng người ta quý nó vì nó giữ lòng biết ơn. Đừng coi thường truyền thống.”

Tôi giật mình tỉnh giấc. Từ hôm sau, tôi đổi cách nghĩ.

Tôi mời mẹ chồng ra quán, cúi đầu nói:

“Con sai rồi. Con đã quên rằng nhà hàng này không chỉ là chỗ kiếm tiền, mà là tâm huyết của tổ tiên.”

Bà Hạnh lặng người. Một lát sau, bà nắm tay tôi:

“Mẹ không cần đá, mẹ chỉ sợ con quên mất gốc.”


Tôi cho người dựng lại một phiên bản nhỏ của hòn đá, khắc lên dòng chữ trong bức ảnh: “Đá giữ cửa, người giữ tâm.”
Rồi tôi bắt đầu thay đổi cách làm: tôn trọng nhân viên, phục vụ bằng tấm lòng chứ không chỉ quy trình.

Lạ thay, từ đó, khách bắt đầu quay lại. Nhiều người nói:

“Từ ngày cô Thoa về, quán sạch sẽ, đồ ăn ngon, lại có hồn hơn.”

Tôi mỉm cười, biết rằng “hồn” ấy không nằm trong hòn đá – mà nằm trong lòng người biết sửa sai.


Kết:

Nhà hàng Vĩnh Bảo không hồi sinh vì phép màu, mà vì một cô con dâu biết cúi đầu học lại hai chữ “biết ơn.”

Hòn đá trước cửa từng bị xem là linh vật, nhưng thật ra, linh thiêng nhất không phải đá, mà là lòng chân thành truyền từ đời này sang đời khác.

Người ta có thể phá một hòn đá, nhưng nếu biết dựng lại niềm tin và đạo nghĩa, thì vận may sẽ không bao giờ mất đi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News