×
×

“Những cuộc cã:;i v:;ã không đi đến hồi kết, anh mệt rồi… nên cho anh íc/h k//ỷ được đưa 2 con đi cùng”

*** CÂU CHUYỆN MANG TÍNH CHẤT HƯ CẤU, KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN SỰ VIỆC, SỰ KIỆN NÀO

Anh xin lỗi em.
Chúng ta đã từng có những đêm bình yên, những bữa cơm đầy tiếng cười, và hai thiên thần nhỏ. Nhưng anh mệt mỏi quá. Những cuộc cãi vã không đi đến hồi kết… Cho anh ích kỷ được đưa hai con đi.

Bức thư ấy được tìm thấy trên bàn làm việc, ngay bên cạnh hai chiếc cặp sách của bé Na và Bin còn nguyên vẹn. Giấy vẫn còn mùi khói hương, nét chữ run rẩy, đứt quãng, như được viết trong tuyệt vọng.


Anh và tôi từng là cặp đôi khiến bao người ngưỡng mộ. Anh điềm đạm, tôi dịu dàng, hai đứa cưới nhau vì yêu và từng tin chỉ cần có tình yêu là đủ.
Rồi cuộc sống cuốn chúng tôi vào cơm áo gạo tiền, những hóa đơn, những đêm mất ngủ vì con khóc, vì thiếu tiền nhà.

Ban đầu chỉ là những lời cằn nhằn nhỏ:
– Sao anh không phụ em trông con?
– Anh mệt, mai anh phải đi làm sớm.

Rồi dần dà, thành những cơn giận không tên, những bữa cơm nguội lạnh, những im lặng kéo dài suốt đêm.
Có lần tôi nói trong lúc mất kiểm soát:

“Anh là gánh nặng của mẹ con tôi!”

Câu nói ấy, sau này, ám tôi suốt đời.


Tối hôm đó, trời mưa. Tôi về muộn, nhà vắng lặng. Không có tiếng con ríu rít gọi “mẹ ơi”.
Chỉ thấy trên bàn là phong bì màu trắng. Trong đó, ngoài bức thư, còn có tờ giấy viết tay nguệch ngoạc của con gái:

“Mẹ đừng buồn nhé, con và Bin đi chơi với bố. Bố bảo ở đó sẽ không còn ai khóc nữa.”

Tôi như hóa đá. Lao ra đường, gọi trong mưa:

“Anh ơi, anh đừng làm gì dại dột!”

Nhưng đã muộn.
Người ta tìm thấy chiếc xe hơi của anh bên bờ sông cách nhà gần 20km. Cánh cửa mở, trong xe là ba chiếc ghế trống.


Ba ngày sau, đội cứu hộ vớt được… Anh nằm đó, ôm chặt hai con vào lòng.
Tôi gào lên, như người mất trí. Tại sao anh lại tước đi m//ạng số//ng của hai đứa trẻ vô tội? Tại sao lại chọn cách kết thúc tà//n nh//ẫn đến thế?

Nhưng khi đọc lại bức thư, tôi mới hiểu…
Anh không còn đủ sức chống chọi với những tổn thương trong chính ngôi nhà của mình.
Anh đã quá cô đơn.

“Anh biết anh sai.
Anh đáng bị trách, bị ghét, bị khinh.
Nhưng anh sợ mai này, hai con sẽ lớn lên trong tiếng cãi vã của bố mẹ, trong ánh mắt lạnh nhạt của người lớn.
Anh sợ nhìn thấy chúng buồn mà không thể làm gì.
Nên… cho anh ích kỷ được đưa chúng đi, đến một nơi bình yên hơn.
Anh xin lỗi, em đừng tha thứ cho anh.”

Tôi đọc đi đọc lại, từng chữ như dao cứa.


Sau tang lễ, tôi bán căn nhà, rời khỏi thành phố. Mỗi sáng, tôi đến bờ sông, đặt ba bông hoa trắng xuống nước.
Người ta bảo tôi điên, nhưng tôi chỉ cười.
Vì tôi biết, dưới làn nước kia, ba người tôi yêu nhất vẫn đang nắm tay nhau, không còn đau khổ, không còn tranh cãi, không còn tiếng thở dài.

Còn tôi – kẻ sống sót – phải mang theo cả đời tội lỗi, vì một lần nói lời tổn thương mà không kịp rút lại.


Nếu một ngày, ai đó trong gia đình nói “Anh mệt rồi”, “Em mệt quá”, xin đừng coi đó là lời than vãn. Đôi khi, đó là tiếng kêu cứu cuối cùng.

Đừng để đến khi chỉ còn lại bức thư tuyệt mệnh trên bàn, ta mới biết rằng – sự im lặng của người mình yêu chính là điều đáng sợ nhất trên đời.

*** CÂU CHUYỆN MANG TÍNH CHẤT HƯ CẤU, KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN SỰ VIỆC, SỰ KIỆN NÀO

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News