×
×

Nhưng điều khiến tôi khựng lại không phải ánh đèn, mà là chiếc xe hơi màu đen quen thuộc – chiếc Fortuner của chồng tôi – Huy.

Tối hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ. Tôi – , vừa tan ca thì nhận được tin nhắn của Vy, cô bạn thân từ thời đại học:

“Hà ơi, tớ quên túi đồ mỹ phẩm ở chỗ cậu, mai tớ cần gấp để đi sự kiện, cậu có thể mang qua nhà giúp tớ không?”

Nhà Vy cách công ty tôi chừng vài cây số. Tôi nghĩ cũng tiện đường, liền ghé qua.

Khi xe tôi rẽ vào con phố vắng, mưa rả rích phủ lên mặt đường bóng loáng, tôi chợt nhận ra bãi đậu xe tầng hầm của quán cà phê gần nhà Vy vẫn sáng đèn. Tôi thường xuyên đi qua đây, ít người gửi xe buổi tối như vậy.

Nhưng điều khiến tôi khựng lại không phải ánh đèn, mà là chiếc xe hơi màu đen quen thuộc – chiếc Fortuner của chồng tôi – Huy.

Tôi vẫn nhớ rõ từng vết xước nhỏ nơi cánh cửa sau mà anh từng bảo “va quẹt nhẹ thôi, đừng lo”. Lúc đó, tim tôi chợt nhói lên – sao giờ này anh lại ở đây? Anh nói với tôi hôm nay phải tăng ca họp dự án đến khuya.

Tôi dừng xe ở góc khuất, tắt máy, lặng lẽ nhìn. Chiếc Fortuner ấy rung lắc nhẹ, rồi mạnh dần, như có ai đó đang giằng co hay… thứ gì khác.

Trái tim tôi đập dồn, cổ họng nghẹn lại. Tôi không dám tin vào điều mình nghĩ.

Tôi bước chậm lại gần, từng tiếng mưa rơi hòa cùng nhịp tim nặng nề. Ánh đèn vàng hắt lên kính xe, mờ mờ ảo ảo, nhưng bên trong, hai bóng người quấn lấy nhau – một là Huy, người kia… tôi không thấy rõ, nhưng mái tóc dài buông xõachiếc váy đỏ ấy quá quen thuộc.

Vy.

Bạn thân của tôi.

Người từng ngồi khóc trong lòng tôi vì bị người yêu phản bội, người từng ôm tôi nói “cậu may mắn có anh Huy tốt thế”.

Tôi chết lặng. Tay run lên, lạnh buốt dù giữa mùa hè.

Tôi không gõ cửa, không làm ầm lên. Tôi chỉ đứng nhìn, cho đến khi chiếc xe tắt máy, hai người họ chỉnh lại áo quần và rời đi.

Vy cười nói gì đó, Huy cầm tay cô ta. Ánh mắt họ không chút sợ hãi, mà là thân mật – như một cặp tình nhân đã lâu.

Tôi lùi về phía sau, tim như có ai bóp nghẹt. Tôi không khóc. Không thể. Mọi thứ trống rỗng.


Đêm ấy, tôi về nhà trước anh. Tôi đặt túi đồ của Vy lên bàn, dán mảnh giấy:

“Tớ để đồ ở đây rồi. Không cần cảm ơn.”

Rồi tôi vào phòng tắm, mở vòi nước thật lớn. Trong tiếng nước chảy, tôi để mặc nước mắt hòa cùng hơi lạnh.

Khoảng một giờ sau, Huy về. Anh bước vào, khuôn mặt tái mét, ánh mắt lo lắng.

“Em… sao còn chưa ngủ?”

Tôi nhìn anh, giọng bình thản đến lạnh lùng:
“Anh họp xong rồi à? Bãi xe tầng hầm chắc thoáng lắm nhỉ, rung lắc dữ quá.”

Anh đứng chết lặng. Một thoáng, mặt anh biến sắc.

“Em… em nói gì thế?”

Tôi không đáp. Tôi đặt trước mặt anh chiếc vòng tay Vy hay đeo – thứ tôi nhặt được gần xe anh lúc nãy.

Anh run rẩy. Môi anh mấp máy:
“Hà, nghe anh giải thích…”

“Giải thích gì? Rằng anh và bạn thân của tôi chỉ ‘ngồi tâm sự trong xe’? Hay rằng tôi nhìn nhầm?”

Anh im lặng, rồi ngồi sụp xuống ghế.

“Anh xin lỗi… Anh sai rồi. Vy… cô ấy chủ động, anh nhất thời yếu lòng…”

Tôi cười nhạt: “Yếu lòng một lần hay nhiều lần rồi?”

Không khí trong nhà lạnh buốt. Tôi nhìn người đàn ông từng là cả thế giới của mình mà chỉ thấy ghê tởm và xa lạ.


Sáng hôm sau, tôi mang đồ của Huy ra ngoài. Anh cố gắng níu kéo, khóc lóc, thề thốt. Nhưng mọi thứ đã chết trong đêm qua.

Tôi dọn đến ở cùng em gái một thời gian. Tin tức lan nhanh, nhưng tôi không buồn thanh minh.

Vài ngày sau, Vy đến tìm tôi. Cô ta mang theo bó hoa hồng, mặt mày phờ phạc.

“Hà… tớ xin lỗi, tớ sai rồi. Huy nói với tớ rằng hai người đang ly thân, tớ… tớ không kiểm soát được…”

Tôi nhìn cô ta, khẽ cười:
“Vy à, người ta chỉ nói dối khi biết đối phương đủ ngu để tin. Cậu tin, nghĩa là cậu muốn tin. Thế thôi.”

Cô ta khóc nức nở, còn tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.


Thời gian trôi đi, tôi nộp đơn ly hôn. Tòa xử nhanh vì tôi có bằng chứng ngoại tình – đoạn ghi hình camera ở bãi xe mà bảo vệ gửi cho tôi sau đó.

Ngày phiên tòa kết thúc, Huy bước đến:
“Hà, anh thật sự hối hận. Anh mất em rồi mới thấy…”

Tôi ngắt lời:
“Không, anh không mất tôi. Anh chưa bao giờ có tôi cả. Anh chỉ có một người vợ làm nền cho sự giả dối của anh thôi.”

Anh cúi đầu, im lặng.

Vy sau đó bị công ty cắt hợp đồng vì tai tiếng, còn Huy thì bị giáng chức – vì quan hệ bất chính trong giờ làm việc bị lộ. Tôi nghe tin qua người quen, nhưng không thấy hả hê.

Chỉ là, trong lòng tôi nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.


Hai năm sau, tôi mở một tiệm cà phê nhỏ. Cuộc sống của tôi yên bình hơn, chậm rãi và tự do. Một buổi chiều, khi mưa lại rơi, tôi nhìn ra bãi xe trước quán.

Có một chiếc Fortuner đỗ đó. Tim tôi khẽ nhói, rồi lại bình thản. Tôi chỉ mỉm cười, dọn bàn, tiếp tục công việc.

Bởi giờ đây, tôi hiểu:
Có những rung lắc trong đời khiến ta đau đớn tưởng không thể đứng dậy, nhưng chính nó lại khiến mình tỉnh giấc.

Và tôi đã tỉnh.


Kết:
Huy mất cả vợ lẫn danh dự. Vy mất bạn, mất công việc, sống trong dằn vặt. Còn Hà, sau cú phản bội đau đớn, tìm lại chính mình, tự đứng lên giữa đổ nát.
Chiếc xe từng rung lắc vì dối trá, giờ chỉ còn là một ký ức mờ nhạt của quá khứ — thứ mà cô không còn ngoái nhìn nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News