×
×

Những lời “Đại Lải”, “team-building” xoay trong đầu như một trò đùa dở.

Cuối tuần ấy, anh Hoàng – chồng tôi – bảo phải đưa cả phòng đi nghỉ dưỡng ở Đại Lải: “Team-building, em ạ. Anh là trưởng phòng, không đi không được.” Tôi mỉm cười, gật đầu, còn nhắn anh nhớ mang theo chai xịt muỗi, đêm hồ lắm côn trùng. Anh hôn chụt lên trán tôi, kéo vali đi, mặt mũi bảnh bao, áo sơ mi trắng phẳng nếp.

Buổi chiều, tôi ghé siêu thị mua ít đồ, định tranh thủ dọn nhà, giặt chăn ga. Đang đẩy xe ở quầy trái cây thì nhận tin của Loan – bạn thân: “Mày rảnh không? Ra quán cà phê dưới phố X, tao kể cái này.” Tôi hẹn Loan tối, nhưng chưa kịp uống ngụm đầu tiên thì cô ấy đã cúi sát, thì thào: “Tao vừa tiễn thằng em ra sân bay. Đang xếp hàng thì thấy chồng mày… ôm eo một con bé. Họ đi Phú Quốc. Tao còn ngỡ mình nhầm, nhưng nhìn kỹ rồi. Con bé mặc váy xanh, đội mũ rộng vành. Chồng mày kéo vali hộ, cười tươi lắm.”

Cốc cà phê của tôi bỗng đắng như khói. Tôi hít sâu, mỉm cười nhạt: “Có khi… họ đi công tác?” Loan nhìn tôi kiểu “đừng ngu nữa”, nhưng vẫn đặt tay lên tay tôi, ấm: “Mày muốn tin gì thì tin. Nhưng mày phải bình tĩnh. Vội vàng làm ầm, thiệt thân.”

Tôi gật, cảm ơn Loan, miệng nói “không sao” mà tim như ai dùng dũa cạ vào. Trên đường về, trời đổ mưa, mùi nhựa đường ẩm quện trong mũi. Tôi đứng trên ban công, nhìn những sợi nước rơi xuống hàng cây trong sân. Những lời “Đại Lải”, “team-building” xoay trong đầu như một trò đùa dở.

Tôi đã từng nghĩ hôn nhân là một chiếc khăn bếp sạch: dùng lâu sẽ sờn đi, nhưng nếu giặt kỹ vẫn trắng. Bây giờ, có vẻ như nó đã bị ai đó quệt mỡ. Tôi chưa vội giặt. Tôi để vết mỡ đó lại, nhìn nó loang đến đâu.


Hai hôm sau, Hoàng về, đúng như lịch. Anh kéo vali vào nhà, vẫn mùi nước hoa đắt tiền phảng phất. Tôi ngồi bên bàn ăn, cắm hoa ly trắng vào bình, bình thản như thể vừa xong một bài tập thở. Anh ôm tôi, cười “nhớ vợ quá”, kể chuyện hồ rộng, hoạt động vui. Tôi nghe, gật, thỉnh thoảng “ồ thế à” một tiếng. Anh không hỏi gì về tôi, cũng không hôn lên trán. Tôi nghĩ: có lẽ anh vừa hôn một trán khác. Đến lúc ấy, tôi vẫn vờ như không biết gì.

Tôi nhắn tin cho mẹ chồng: “Mẹ ơi, tối mai con nấu mâm cơm chào anh Hoàng đi công tác về, mời bố mẹ sang ăn cho vui.” Mẹ chồng tôi vốn ưa ăn uống quây quần, nghe thế mừng rỡ, gọi lại dặn “đừng làm nhiều, con mới đi làm về vất”.

Đêm, tôi viết một danh sách dài những món sẽ nấu. Tôi nghĩ đến Phú Quốc. Tôi gõ tìm các món đặc trưng nơi ấy, nhẩm từng tên như người tập một bài thơ lạ.

Buổi chiều hôm sau, tôi xin về sớm. Vào bếp, tay tôi bỗng trở nên linh hoạt lạ. Tôi làm gỏi cá trích, chọn phần thịt tươi nhất, ướp chanh, hành tím, ớt, tỏi. Tôi nấu nồi canh chua cá bớp, lẫn rau muống biển. Tôi luộc ghẹ, hấp tỏi những con hàu, làm cháo nấm tràm – thứ món chỉ Phú Quốc mới có vị ấy. Tôi cắt dưa hấu thành hình trái tim, xếp trên đĩa, đặt cạnh chén muối tiêu chanh. Tôi mua thêm một chai rượu sim, màu tím như hoàng hôn ở biển, và – quan trọng nhất – tôi đặt giữa mâm một đĩa kẹo hạt điều của một cửa hàng nằm ngay con đường từ sân bay vào thị trấn, thứ mà Loan nói đã mua cho em trai về làm quà.

Khi mẹ chồng bước qua cửa, bà ngỡ ngàng: “Ôi dào, con bày vẽ thế này… thơm quá.” Bố chồng xoa tay: “Cả nhà ăn cho vui, hiếm khi con bé nó nấu nhiều.” Tôi cười, bưng bát chén. Hoàng đi sau, giày khựng một nhịp ở thảm. Tôi nhìn thấy mắt anh thoáng giật: một đôi mắt nhận ra mùi quen. Mỗi món đặt lên, nét mặt anh lại co rút một chút, như sợi dây đàn căng.

“Gỏi cá trích à?” bố chồng cười, gắp một miếng, tấm tắc: “Lâu lắm mới được ăn. Đúng vị Phú Quốc quá.”
Tôi cười, đặt rượu sim xuống: “Dạ, rượu sim Phú Quốc ạ. Con vừa mua ở… à, ở siêu thị, họ có bán đồ đặc sản.” Tôi liếc sang Hoàng, thấy yết hầu anh trôi lên, rồi lại nuốt xuống.

“Ôi, nấm tràm,” mẹ chồng xuýt xoa, “chỉ trong Nam mới có… Con mua ở đâu?”
“Bạn con gửi ra,” tôi đáp ngọt, mắt không rời tay Hoàng đang run nhẹ khi cầm đũa.

Đến lúc tôi đặt đĩa kẹo hạt điều, Hoàng đã không ăn nổi miếng nào. Anh đặt đũa xuống, tay bấu mép bàn đến trắng. Tôi thong thả rót rượu sim vào bốn chiếc ly nhỏ, mùi rượu dậy lên chua ngọt. “Mẹ à,” tôi nói, “Con nghe nói ở Phú Quốc có một tiệm kẹo hạt điều rất ngon, vị bơ béo, ăn là biết ngay, chứ không lẫn được. Bạn con bảo vừa xếp hàng ở sân bay, người ta cầm về làm quà nhiều lắm.”

Hoàng đứng bật dậy, ghế xước nền. Mặt anh xanh như tường nhà sau mưa. “Anh… anh xin lỗi,” anh lắp bắp, giọng vỡ: “Con… con xin lỗi bố mẹ.” Anh quỳ thụp xuống, đập trán vào nền nhà “cộp” một cái làm tôi giật mình theo. Mẹ chồng hoảng hốt: “Cái thằng này… mày làm sao thế?” Bố chồng sững, đũa rơi xuống bát.

Tôi im lặng. Trong đầu tôi vang lên tiếng sóng cuộn.

“Con… con đã nói dối,” Hoàng nói, mắt đỏ hoe. “Con không đi Đại Lải. Con đi Phú Quốc. Con đi với… với một người.” Anh ngập ngừng, nhìn tôi, nhìn bố mẹ. “Con xin lỗi. Con sai. Con sẽ chịu tất cả. Con…” Giọng anh nghẹn lại.

Mẹ chồng nhìn tôi, kinh ngạc lẫn hoảng sợ. Bà đặt tay lên tim, thở gấp: “Trời đất ơi… Sao lại thế hả con?” Bố chồng thì đứng như tượng đá, một lát mới hạ giọng: “Mày đứng lên đã. Nói cho rõ.”

Tôi nhẹ nhàng kéo ghế cho mẹ chồng ngồi vững, rót cốc nước ấm. Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng thấy buồn cho tất cả chúng tôi – một gia đình bình dị bỗng bị giằng ra bởi mùi rượu sim.

Hoàng kể, đứt đoạn: “Con quen cô ấy trong một chuyến công tác. Cô ấy trẻ, vui, mới mẻ. Con… lạc đường. Cuối tuần này, cô ấy rủ đi biển. Con nghĩ chỉ một lần. Con nghĩ sẽ giấu. Nhưng rồi… con về nhìn mâm cơm, con sợ quá.” Anh vùi đầu xuống, tiếng khóc bị bóp nghẹt.

Mẹ chồng quay sang tôi, đôi mắt khẩn khoản như người sắp chìm tìm lấy chiếc phao: “Con ơi… nói gì đi. Chuyện này… con biết từ khi nào?” Tôi nhìn bà, thấy những nếp nhăn sâu hơn tôi tưởng. “Con biết chiều hôm chồng con bay,” tôi nói, “Nhưng con chưa muốn làm ầm. Con nghĩ nên để anh ấy tự nói.”

“Con muốn gì?” Bố chồng hỏi, giọng ông bình tĩnh đến kỳ lạ. “Ly hôn? Hay… cho nó cơ hội?” Tất cả ánh mắt dồn vào tôi. Căn bếp dậy mùi canh, mùi rượu, mùi bão.

Tôi nhìn vào ly rượu sim: màu tím ấy đẹp nhưng dễ nhuộm vào men sứ, như vết mỡ thấm vào khăn. Có thứ giặt được, có thứ không. Tôi nói, chậm rãi: “Con muốn nghe chồng con giải thích đủ. Và con muốn đặt ra vài điều kiện. Con chưa nói ly hôn ngay. Nhưng con không hứa sẽ ở lại nếu anh không thay đổi.”

“Anh sẽ làm mọi thứ,” Hoàng hấp tấp, “Anh sẽ cắt đứt. Anh sẽ… đưa bố mẹ và em sang chào bên ngoại. Anh thề.” Anh nói như một đứa trẻ sợ mất đồ chơi. Tôi thấy ghét cái thề thốt muộn màng ấy.

“Không cần thề,” tôi đáp, “Anh làm được thì làm. Em muốn anh ngồi cùng em nói chuyện với bố mẹ em. Em muốn anh đến gặp bác sĩ tư vấn hôn nhân trong ba tháng. Em muốn anh chủ động nói chuyện với cô ấy – nhưng có em và bố mẹ chồng làm chứng – rằng mọi thứ kết thúc. Và,” tôi dừng lại, thở sâu, “Em muốn anh cho em quyền quản lý tài chính chung trong sáu tháng. Không phải để kiểm soát, mà để… sửa cái gì đã nứt.”

Mẹ chồng chụp tay tôi, run: “Cảm ơn con.” Bố chồng nhìn Hoàng, giọng trầm: “Mày nhớ hết chưa?” Hoàng gật như gà mổ thóc. Tôi không cảm động. Tôi chỉ mệt.

Bữa cơm ấy, chúng tôi vẫn ăn, như người còn đứng vững sau một trận chấn động. Mẹ chồng khéo léo gắp cá cho tôi, nói những câu vô thưởng vô phạt để giữ hòa khí. Bố chồng kể chuyện cũ: ngày xưa ông từng nhậu say bỏ bà một mình ở bệnh viện, từ đó ông bỏ nhậu. “Sai thì sửa. Nhưng phải sửa thật,” ông chốt.

Đêm, nhà tắt đèn. Tôi vào phòng riêng, ôm gối. Hoàng gõ cửa, đứng ngoài: “Anh có thể vào không?” Tôi không trả lời. Anh dựa trán vào gỗ, giọng khàn: “Anh xin lỗi. Anh sợ nhất là nhìn em nấu mâm cơm này. Từng món… như từng cú đánh.” Tôi khép mắt, không muốn thần thánh hóa nỗi đau bằng ẩn dụ ẩm thực. “Ngủ đi,” tôi bảo. “Ngày mai sang bên ngoại.”


Ba hôm sau, chúng tôi ngồi trong phòng khách nhà bố mẹ tôi. Mẹ tôi khóc nhiều, bảo “đời đàn bà khổ” rồi im lặng. Bố tôi không khóc, nhưng phổi ông phập phồng. Hoàng cúi đầu, kể lại, cam kết: “Con sai. Con nhờ bố mẹ cho chúng con cơ hội sửa.” Bố tôi hỏi: “Sửa thế nào?” Tôi đọc lại những điều kiện. Bố tôi gật, mắt còn đỏ: “Ta không quên, nhưng ta sẽ nhìn.” Câu nói của ông như một chiếc mốc cắm xuống đất sau bão.

Tuần sau, Hoàng nhắn tin cho “cô ấy” trước mặt tôi và bố mẹ chồng, nhưng tôi yêu cầu anh gọi video. Màn hình bật, cô gái váy xanh hiện ra, đôi mắt to, giọng trẻ: “Anh… sao bật video? Em đang…” Hoàng nói, dứt khoát: “Anh xin lỗi. Chúng ta dừng ở đây. Anh sai ngay từ đầu. Đừng liên lạc nữa.” Cô gái khựng, rồi cúp máy. Tôi không thấy chiến thắng. Tôi thấy một cuộc chơi dừng lại, nhưng sân khấu thì còn vương đầy cánh hoa rơi.

Chúng tôi cùng đến một trung tâm tư vấn hôn nhân. Bác sĩ nghe, hỏi, đặt ra bài tập: “Viết tay ba điều đã làm tổn thương đối phương, và ba điều mình cần làm để bù đắp.” Hoàng viết, nét chữ run. Tôi viết, tay bình tĩnh lạ. “Nếu sáu tháng nữa, niềm tin không hồi phục ít nhất một nửa, cân nhắc dừng,” bác sĩ nói. Tôi ghi lại, như một giao kèo.

Hoàng nộp thẻ ngân hàng cho tôi. Tôi không săm soi, chỉ lập một file chi tiêu chung, gửi mật khẩu cho anh – minh bạch hai chiều. Tôi đặt lại giờ giấc: ăn tối cùng nhau ba lần trong tuần, một lần đi dạo, một lần không đụng điện thoại. Những việc nhỏ, nhưng là cách để cái khăn bếp đi giặt.

Mẹ chồng hay sang, mang món ăn, kể chuyện nhà hàng xóm như một cách xin lỗi gián tiếp. Bố chồng rủ Hoàng đi đánh cờ tướng, thỉnh thoảng gõ đầu “nhớ đấy”. Tôi thấy tình thân vận hành một cách vụng về mà thương.

Còn Loan, nó nhìn tôi, hỏi: “Mày có hối hận không, vì đã không đạp đổ luôn?” Tôi lắc. Không ai cầm hộ tim mình. Tôi bước chân nào, tôi chịu trách nhiệm chân ấy. Nếu sau sáu tháng, tôi thấy mùi rượu sim còn đọng quá sâu trong men sứ, tôi sẽ thay chén. Còn bây giờ, tôi rửa từng chiếc.


Ngày cuối tuần, cả nhà lại quây quần ăn cơm. Tôi không nấu món Phú Quốc nữa. Tôi làm canh chua cá lóc kiểu Bắc, thịt kho trứng kiểu Nam, rau muống xào tỏi, đĩa cà muối của mẹ chồng. Chúng tôi ăn, nói chuyện về gối lưng mới, về con mèo đẻ sáu con ở nhà bác Năm, về trận mưa tối qua làm cây bàng rụng trắng cổng.

Hoàng nhìn tôi lâu, rồi nói: “Cảm ơn em đã không phán em giam anh trong hai chữ ‘kẻ phản bội’, dù anh đúng là như thế.” Tôi bảo, không dịu dàng, nhưng cũng không lạnh: “Em chưa tha thứ. Nhưng em đang nhìn. Anh đừng làm em phải nhìn theo cách khác.”

Tối ấy, khi xếp bát lên kệ, tôi thấy ánh rượu sim trong ký ức mờ đi một chút. Không phải vì tôi quên. Mà vì mùi mắm tỏi, mùi cơm mới, mùi tay người nhà đã chen vào.

Mâm cơm đêm hôm trước vẫn ở lại trong trí nhớ tôi, như một khúc cua. Có thể sau này, chúng tôi đi tiếp sẽ thấy con đường lại gập ghềnh. Có thể cũng phẳng. Tôi không biết. Nhưng tôi đã chọn không vờ như không biết nữa. Tôi biết. Và tôi nói ra, trước bữa cơm, trước bố mẹ chồng, trước chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News