×
×

Rồi một tuần sau, khi tôi đi siêu thị, vô tình gặp chị Thu – hàng xóm tầng dưới. Chị huých tay tôi: – Dạo này chồng em có vẻ chăm đi đổ rác nhỉ. Mấy lần chị thấy gặp ai đó đứng ngoài cửa rồi cười tủm tỉm…

1. DẤU HIỆU ĐẦU TIÊN

Tôi là Trang, 32 tuổi, nhân viên kế toán ở một công ty nội thất nhỏ tại Hà Đông. Chồng tôi – Tùng, 35 tuổi – là nhân viên kỹ thuật điện, tính tình trầm tĩnh, hiền, đi đâu cũng dè dặt. Cưới nhau bốn năm, chúng tôi chưa có con.

Tôi không quá lãng mạn, cũng chẳng đa nghi. Nhưng có những thứ đến lúc phải nhìn thẳng.

Mọi chuyện bắt đầu từ bữa tối thứ Sáu, khi tôi đặt đĩa cá kho lên bàn. Tùng nhìn điện thoại, miệng cười mỉm. Nhưng không phải kiểu cười khi đọc meme hay đùa với bạn bè – mà là kiểu cười ấm áp dành cho… ai đó đặc biệt.

Tôi hỏi:
– Cười gì thế?

Tùng giật mình:
– À… thằng Phong gửi mấy cái ảnh con mèo ngu ngu.

Tôi gật. Không hỏi thêm.

Chỉ một câu nói nhỏ nhưng tôi lập tức biết anh nói dối – vì Phong ghét mèo còn hơn ghét bọn sale bất động sản gọi điện vào giờ nghỉ trưa.

Rồi một tuần sau, khi tôi đi siêu thị, vô tình gặp chị Thu – hàng xóm tầng dưới. Chị huých tay tôi:

– Dạo này chồng em có vẻ chăm đi đổ rác nhỉ. Mấy lần chị thấy gặp ai đó đứng ngoài cửa rồi cười tủm tỉm…

Chị vừa nói vừa kéo dài chữ “ai đó”, ánh mắt lấp lánh kiểu biết nhiều mà chưa dám nói.

Tôi mỉm cười, cảm ơn. Cũng không hỏi thêm.

Vì thật ra lúc đó… tôi đã bắt đầu nghi.

Nhưng tôi không phải kiểu đánh ghen, không phải kiểu lao vào cào cấu ai. Tôi chọn cách khác: Tôi quan sát.

Và càng quan sát, càng thấy mọi thứ… rõ như ban ngày.


2. SỰ CHUẨN BỊ TRONG IM LẶNG

Tôi lập một file excel riêng, đặt tên nhẹ nhàng: “Kế hoạch lưu trú Đà Lạt 2030” để nếu Tùng lỡ nhìn thấy cũng nghĩ là tôi mơ mộng sớm.

Thật ra, trong file đó, ở một sheet bí mật, tôi liệt kê:

Lịch đi làm của Tùng

Thời gian anh hay ở nhà

Những hôm “đi công trình” nhưng thật ra về muộn bất thường

Thời gian cô hàng xóm – Hân, 28 tuổi, độc thân – hay vắng mặt ở văn phòng bán bảo hiểm

Và đặc biệt: giờ sinh hoạt thang máy, camera hỏng, giờ bảo vệ đổi ca

Nhiều người sẽ hỏi: “Tại sao phải hành động phức tạp như vậy?”

Đơn giản thôi.

Tôi muốn chứng kiến tận mắt.
Nhưng không phải để đánh ghen.
Mà để… đặt dấu chấm hết một cách sạch sẽ.

Khi trái tim bắt đầu nứt, ta cần lý trí để viết lại đường đi.


3. NGÀY ĐÓ ĐẾN NHANH HƠN TÔI NGHĨ

Đó là tối thứ Bảy. Tôi nói với Tùng rằng công ty có tiệc cuối năm, tôi phải đi. Anh chỉ “ừ” rồi tiếp tục xem bóng đá. Không hỏi tôi mặc gì, về lúc nào – như thể tôi chỉ là một vật dụng trong nhà.

Tôi xách túi, đi xuống sảnh, rồi… quay lại bằng lối gửi đồ.

Dựa vào bảng excel tôi làm, tôi biết tối nay:

Camera hành lang tầng 10 đang được bảo trì

Hân trực online tại nhà chứ không đến văn phòng

Tùng không có lịch trực đêm

Tôi đứng trước cửa căn hộ mình. Tim đập nhưng đầu lạnh lạ.

Không có tiếng người.

Chỉ có tiếng quạt nhẹ và… tiếng cười cố nén.

Tôi quay chìa khóa rất nhẹ.
Cửa mở hé.

Họ không khóa trong.

Tôi không nhìn lâu. Chỉ đủ để thấy bóng hai người chụm vào nhau trên sofa, tiếng Hân nói khẽ:

– Vợ anh đi rồi à?

Và Tùng đáp:
– Ừ, tối nay thoải mái.

Tôi không phải người kiên cường – nhưng khi nghe câu đó, tôi không còn đau nữa. Chỉ lạnh.

Tôi rút chìa, nhẹ nhàng khóa lại từ bên ngoài.

Rồi tôi đi xuống tầng kỹ thuật, nói dối quản lý rằng nhà tôi bị rò điện nhẹ. Nhờ anh ấy tạm ngắt cầu dao căn hộ 10A14 để kiểm tra.

Mất đúng một phút.

Bước cuối cùng:
Tôi kéo vali – đã chuẩn bị từ một tuần trước – ra taxi.

Điểm đến: sân bay Nội Bài.

Chuyến bay lúc 23h50 đi Đà Lạt.

Tôi không biết trong nhà, khi mất điện, họ có hoảng loạn không. Tôi cũng chẳng quan tâm.

Tôi chỉ thấy… bình yên.


4. CHUYẾN DU LỊCH KHÔNG CHỈ ĐỂ CHẠY TRỐN

Tôi thuê một homestay nhỏ ở dốc Nhà Bò. Chủ nhà – bác Viễn – là người hiền lành, từng đi bộ đội. Tối tôi đến, bác pha ấm trà gừng, hỏi:

– Cô đi một mình à?

Tôi gật.

Bác nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Tôi phì cười.

Đêm đó, tôi ngủ ngon hơn ba tháng qua.

Sáng hôm sau, điện thoại tôi rung liên tục:

13 cuộc gọi nhỡ từ Tùng

5 tin nhắn

3 tin từ… Hân (!?)

Và tin từ chị hàng xóm Thu: “Trang ơi, có chuyện gì nhà em cắt điện mà cửa khóa trái? Hai người trong đó tưởng bị nhốt nên đập cửa um lên.”

Tôi bật cười.

Không trả lời ai.

Tôi dành ba ngày ở Đà Lạt để đi bộ, ngắm mây, uống cà phê, hít khí lạnh. Không khóc một giọt. Không tiếc nuối gì.

Đến ngày thứ tư, tôi đặt về Hà Nội.

Không phải về để cãi nhau.
Mà để kết thúc.


5. TRỞ VỀ

Tôi đứng trước cửa căn hộ, bấm chuông.

Tùng mở. Mắt anh thâm quầng, đầu bù xù.

– Em… đi đâu? – anh nói mà không dám nhìn vào mắt tôi.

Tôi đi ngang qua anh, vào nhà.

Không có đồ đạc bị xáo trộn nhiều – chắc hai người họ đủ biết điều để không làm lộ thêm. Nhưng vẫn còn một chiếc khăn lụa màu vàng – của Hân – kẹt dưới chân bàn.

Tôi nhìn nó, rồi nhìn Tùng:

– Khi nào anh muốn nói thì nói. Em có thời gian.

Anh ngồi xuống, tay run run:

– Anh… sai rồi. Anh lỡ dại. Hân chỉ… nhất thời.

Tôi đặt tách trà xuống rất nhẹ:

– À, vậy để em kể cho anh nghe câu chuyện thú vị này. Câu chuyện về “ba tháng”.

Tùng ngẩng lên, mặt tái lại.

Tôi kể toàn bộ – từ việc tôi nghi ngờ, lập bảng, quan sát, biết giờ camera hỏng, biết Hân thường lên nhà tôi lúc tôi chưa về…

Anh nghẹn giọng:
– Em… theo dõi anh?

Tôi mỉm cười:

– Không. Em chỉ theo dõi cuộc hôn nhân của mình.

Anh im lặng. Một lúc lâu mới nói:

– Vậy… em muốn ly hôn?

Tôi chưa trả lời ngay. Tôi đi vào phòng ngủ, mở tủ, lấy ra một phong bì chuyển phát nhanh.

Tôi đặt nó trước mặt anh.

– Anh mở đi.

Trong phong bì là:

📄 Một bản sao hợp đồng mua căn hộ mới đứng tên… Tùng và Hân.
Ngày ký cách đây 1 tháng.

Tùng mặt trắng bệch.
– Không… không phải như em nghĩ…

Tôi ngắt lời:

– Em đã biết mọi chuyện trước khi bắt gặp anh rồi. Em đi chuyến này để nghĩ xem mình muốn gì. Giờ em biết rồi.

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh:

– Em không cần người chồng như vậy. Em không muốn đòi anh thứ gì cả. Em chỉ cần tự do.

Tôi đưa anh đơn ly hôn – đã in sẵn.

Tùng nhìn tôi như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.


6. TWIST BẤT NGỜ

Khi tôi bước ra khỏi nhà, kéo vali vào thang máy, tôi thấy Hân đứng ở hành lang, mặt còn bóng mồ hôi. Có lẽ cô ta vừa chạy lên.

Cô nhìn tôi với vẻ lúng túng:

– Chị Trang… cho em nói…

Tôi cười nhẹ:

– Không cần đâu. Chuyện của hai người, chị không quan tâm nữa.

Nhưng Hân nuốt nước bọt, nói tiếp:

– Em nghĩ chị nên biết… cái hợp đồng mua nhà ấy, người đứng tên chính… không phải bọn em.

Tôi khựng lại:

– Ý cô là sao?

Hân run run đưa tôi xem một bản copy hợp đồng khác – bản cô chụp lại.

Ở cuối trang có dòng:
Chủ sở hữu thực tế (ủy quyền): Nguyễn Thị Thu.

Tôi chết lặng.
– Chị Thu… hàng xóm?

Hân gật:
– Chị ấy… mới là người đang “qua lại” với anh Tùng. Em chỉ… vướng vào sau, nhưng em không biết mọi chuyện phức tạp vậy. Em tưởng anh ấy độc thân…

Tôi cảm thấy mọi thứ quay cuồng như ai tắt đèn lần nữa.

– Thế còn tối hôm đó…?

Hân đỏ mặt:
– Em… chỉ ghé để trả đồ. Không có gì như chị nghĩ. Còn việc hai người chị thấy… thật ra người đó… là chị Thu. Em chỉ đến sau đó vài phút…

Tim tôi chậm lại một nhịp.

Thế tức là…

Trong đêm tôi bỏ đi, người ở trong nhà với Tùng là… chị Thu, không phải Hân.

Tôi vịn vào tường.

Hân nói nhỏ, như rót thêm vào cú sốc của tôi:

– Chị Thu bảo với em: “Chồng nó hiền mà dại, gài chút là vào tròng ngay.”

Và rồi câu sau khiến tôi lạnh sống lưng:
– Chị ấy bảo: “Tao muốn có căn hộ này trước khi nó đẻ con.”

Tôi đứng chết lặng.
Tất cả những gì tôi quan sát, tôi nghi ngờ…
lại đúng – nhưng không đúng người.

Hân nhìn tôi, chân tay luống cuống:
– Em xin lỗi… Em thật sự không cố xen vào. Em chỉ là con rối thôi…

Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh:

– Không sao. Cảm ơn cô đã nói thật.

Cửa thang máy mở.

Tôi kéo vali vào, tim vẫn đập thình thịch.


7. HẠNH PHÚC KHÔNG NHÌN BẰNG MẮT – MÀ BẰNG SỰ BÌNH THẢN

Tối đó, tôi không về căn hộ nữa. Tôi đặt khách sạn, ngồi nhìn thành phố từ tầng 20.

Điều buồn cười là:
Tôi không hề đau như tưởng tượng.
Vì có lẽ cuộc hôn nhân này đã mục ruỗng từ lâu – chỉ là tôi không muốn nhìn.

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư, hoàn tất giấy ly thân, rồi về nhà thu dọn đồ.

Tùng có gọi – tôi không nghe.
Chị Thu có nhắn – tôi chặn.

Tôi xách vali rời căn hộ từng là giấc mơ của hai người, nhưng giờ chỉ là cái hộp xi măng.

Khi đẩy cánh cửa chung cư lần cuối, tôi tự nhủ:

“Mình không mất gì cả.
Mình chỉ bỏ lại một thứ vốn không thuộc về mình.”

Và tôi đi.


8. KẾT

Ba tháng chuẩn bị không phải để trả thù.
Không phải để làm kịch tính.
Mà để tôi có thể bước đi mà không vướng bận, không tổn thương thêm.

Ngoài trời nắng đẹp. Gió nhẹ.
Tôi kéo vali, gọi taxi.

Tài xế hỏi:

– Chị đi đâu?

Tôi mỉm cười:

– Đến một nơi mà mình không cần phải đoán xem người ta đang nói dối hay nói thật.

Xe lăn bánh.

Tôi dự định sẽ lại đến Đà Lạt.
Nhưng lần này, không phải để chạy trốn.
Mà để bắt đầu lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News