1.
Tôi sáu mươi lăm tuổi. Sau khi nghỉ hưu, tôi chuyển từ quê lên thành phố sống cùng con trai mình – thằng Khải. Nó bảo: “Mẹ lên đây cho vui, ở nhà một mình buồn lắm.” Thực ra tôi lên vì nhớ nó nhiều hơn. Nhà chỉ có hai mẹ con từ ngày ba nó mất.
Căn hộ của Khải nhỏ nhưng ấm. Nó đi làm cả ngày ở công ty thiết kế, tối muộn mới về. Tôi ở nhà dọn dẹp, nấu cơm, trồng ít cây ngoài ban công. Mọi thứ đều bình yên… ngoại trừ một chuyện.
Cứ đúng 3 giờ sáng, nó lại dậy. Rón rén. Lén lút. Rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Ban đầu tôi nghĩ nó bị mất ngủ hoặc quen giờ giấc làm việc đêm. Nhưng mỗi lần tắm xong, nó đều trở về phòng cùng một tiếng ho khan nhẹ – không gay gắt, nhưng kéo dài.
Một tuần. Hai tuần. Ba tuần.
Mỗi đêm đều như thế.
Linh cảm của người mẹ không bao giờ sai. Có gì đó không ổn.
Đêm hôm đó, tôi quyết định theo dõi.

2.
2 giờ 58.
Tôi ngồi dậy, bước nhẹ xuống giường.
Đúng 3 giờ, tiếng dép của Khải loẹt xoẹt đi qua phòng tôi. Cửa phòng tắm mở. Đèn sáng lên. Tiếng nước chảy.
Tôi tiến lại gần, tim đập mạnh. Qua khe cửa nhỏ, tôi thấy bóng lưng của con trai – gầy và run, như thể nó đang chịu đựng đau đớn nào đó. Nhưng điều khiến tôi giật mình là trên cổ nó là những vết bầm tím to bằng ngón tay.
Nó không tắm ngay. Nó đứng trước gương, mở cái hộp nhỏ màu bạc, lấy ra một thứ gì đó rồi chậm rãi thoa lên cổ. Mỗi lần chạm vào, nó nhăn mặt, răng cắn chặt.
Tôi nghẹt thở.
Nó bị đánh? Bị ai? Ở công ty ư? Ở ngoài đường?
Tôi muốn mở cửa lao vào hỏi cho rõ, nhưng tôi sợ. Sợ nó sẽ đóng lại mọi chuyện, như mọi lần nó không muốn tôi lo.
Tôi đứng lặng cho đến khi nó tắm xong, trở vào phòng, khép cửa.
Tối đó tôi không ngủ nổi.
3.
Sáng hôm sau, trong lúc nó ăn bữa sáng tôi chuẩn bị, tôi hỏi nhẹ:
– Khải này, dạo này con ổn không?
– Ổn chứ mẹ. Công việc lúc nào chẳng áp lực.
Tôi nhìn vào cổ nó. Nó đã cài cúc áo cao hơn bình thường.
– Sao con không ngủ thêm? Dậy sớm quá không tốt đâu.
– Con quen rồi. – Nó đáp ngắn, ánh mắt hơi né tránh.
Cơm trong miệng tôi bỗng đắng nghét. Suốt bữa, nó cố cười nói cho tôi vui, nhưng tôi không còn thấy vui nữa.
4.
Tối ấy, tôi lục phòng nó. Không phải vì tôi muốn xâm phạm đời tư, mà vì cảm giác sợ hãi trong tôi càng lúc càng lớn.
Trong ngăn kéo bàn, tôi tìm thấy một tập hồ sơ cũ: hóa đơn viện phí, phiếu xét nghiệm máu, giấy hẹn tái khám. Tất cả đều thuộc… Khoa Huyết học – Ung bướu.
Tay tôi run bắn. Một tờ giấy hẹn mới nhất ghi rõ: “Theo dõi dấu hiệu tái phát – bệnh nhân Khải, 29 tuổi.”
Tôi thấy như ai đánh mạnh vào ngực.
Nó bị bệnh? Nó từng điều trị mà tôi không hề hay biết? Nó giấu tôi suốt thời gian qua?
Tôi gục xuống bàn, nước mắt nhỏ lên từng tờ giấy lạnh lẽo.
Hóa ra những vết bầm không phải do bị đánh.
Không phải bị ai làm hại.
Mà là do tác dụng phụ của thuốc, hoặc do tiểu cầu giảm.
Khải của tôi… đang bệnh.
Chắc nó không muốn tôi biết vì sợ tôi lo. Nó sợ tôi buồn, sợ tôi đau tim, sợ tôi suy nghĩ rồi bệnh thêm.
Nó lúc nào cũng thế – càng lớn càng lặng lẽ gánh hết mọi thứ.
Nhưng… nó gánh nổi sao?
5.
Đêm hôm đó, tôi không đứng ngoài cửa nhìn nữa.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa lúc nó đang thoa thuốc lên cổ.
Khải giật mình, đứng bật dậy:
– Mẹ! Sao mẹ vào đây?
Tôi không nói gì, chỉ bước đến, nắm lấy bàn tay nó – bàn tay gầy sọp, lạnh buốt.
– Con… bị bệnh đúng không? – Giọng tôi run đến mức tôi không nhận ra.
Nó im lặng vài giây. Rồi cúi gằm mặt.
– Mẹ… biết rồi à?
Tôi ôm lấy nó. Nó gầy hơn tôi tưởng. Mùi thuốc sát trùng còn vương trên người nó.
– Con giấu mẹ làm gì… Con nghĩ mẹ yếu đuối thế sao? – Tôi nghẹn.
– Con sợ mẹ sốc. Sợ mẹ buồn. Sợ mẹ bảo con nghỉ, mà con không muốn. Con phải làm… để trả nốt khoản vay lúc điều trị lần trước. Con ổn mà mẹ… chỉ là… đôi khi bị bầm thôi…
Nó cố cười, nhưng nụ cười méo xệch như sắp khóc.
Tôi đặt tay lên má nó, nước mắt rơi xuống cổ nó:
– Khải… mẹ không cần con phải mạnh mẽ như vậy. Mẹ chỉ cần con sống. Con có nghe không?
Khải ôm tôi thật chặt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, nó khóc như một đứa trẻ.
– Con xin lỗi… Con nghĩ con làm được… Nhưng mỗi ngày con thấy mình yếu đi… Con sợ mẹ đau lòng…
– Mẹ đau nhất là thấy con giấu mẹ.
6.
Sau hôm đó, tôi dọn sang ngủ chung với nó để tiện chăm sóc. Tôi không cho nó thức dậy lúc 3h sáng nữa. Nếu cần bôi thuốc, tôi làm cho nó. Tôi nấu những bữa ăn bổ máu, mua thuốc bổ và dùng số tiền tiết kiệm của mình để trả bớt viện phí cho nó.
Ban đầu nó phản đối kịch liệt.
– Mẹ giữ tiền dưỡng già đi!
– Dưỡng cái gì? Mẹ còn khỏe. Con là dưỡng già của mẹ đó!
Nó bật cười – nụ cười đầu tiên thật sự nhẹ nhõm sau nhiều tháng.
Tôi bắt đầu đưa nó đến bệnh viện hằng tuần. Bác sĩ nói bệnh của nó chưa tái phát, chỉ là rối loạn huyết sắc tố và thiếu máu nặng do làm việc quá sức. Nếu điều trị sớm sẽ ổn.
Nghe vậy mà tôi mừng đến chảy nước mắt.
Khải nhìn tôi, lấy khăn chấm nước mắt:
– Mẹ đừng khóc nữa. Con không sao đâu.
– Khỏi là mẹ không khóc nữa.
7.
Mấy tháng sau, Khải khỏe hơn. Nó bắt đầu ngủ đến 6 giờ sáng như người bình thường. Những vết bầm biến mất dần. Hôm đầu tiên nó đi làm lại, tôi đứng ở cửa phất tay như tiễn đứa bé đi học lớp một.
– Trời ơi mẹ… con lớn rồi mà.
– Lớn cũng là con mẹ.
Nó cười, mang giày rồi quay lưng bước đi. Nhưng đến cửa, nó ngoái lại:
– Mẹ… cảm ơn mẹ vì đã nhìn qua khe cửa hôm đó.
Tôi sững người.
– Nếu hôm ấy mẹ không nhìn… chắc con vẫn tự gánh, và… có khi con gánh không nổi.
Nó đến ôm tôi lần nữa rồi mới đi.
Cánh cửa khép lại. Tôi đứng đó, lòng vừa đau vừa nhẹ.
Không phải mọi chuyện bí ẩn lúc 3 giờ sáng đều đáng sợ. Có những bí mật… chỉ là tiếng cầu cứu lặng lẽ của con cái, mà đôi khi chỉ một người mẹ mới nhận ra.