×
×

Tháng nào cũng vậy, sau khi trừ tiền ăn ở, tôi gửi về cho mẹ 60 – 70 triệu, đều đặn qua tài khoản đứng tên mẹ.

Tôi tên Hải, 29 tuổi, công nhân xuất khẩu lao động ở Nhật. Ba năm qua, tôi làm việc quần quật, chỉ có một ước mong duy nhất: gửi tiền về cho mẹ – người phụ nữ đã một mình tần tảo nuôi tôi khôn lớn sau khi cha bỏ đi.

Tôi từng nói với mẹ trước ngày bay:

“Con đi lần này, cố gắng vài năm gửi tiền về, mẹ không phải vất vả nữa.”

Mẹ tôi – bà – cười hiền, giọng khàn vì những năm dài buôn thúng bán bưng:

“Mẹ chỉ cần con bình an, tiền nong tính sau.”

Tôi đã không để ý, câu nói đó về sau lại ám ảnh tôi suốt đời.

1. Những tháng ngày nơi xứ người

Cuộc sống ở Nhật chẳng dễ dàng. Tôi làm trong xưởng cơ khí, ca ngày ca đêm, nhiều lúc lạnh thấu xương, tay rướm máu. Nhưng cứ nghĩ đến mẹ đang ở quê một mình, tôi lại gắng.

Tháng nào cũng vậy, sau khi trừ tiền ăn ở, tôi gửi về cho mẹ 60 – 70 triệu, đều đặn qua tài khoản đứng tên mẹ. Tôi nhắn cho em gái:

“Em nhớ nói mẹ kiểm tra tài khoản nhé, anh chuyển rồi đó.”

Em gái tôi – Ngọc, nhỏ hơn tôi 5 tuổi – thường trả lời ngắn gọn:

“Vâng, em nói rồi. Mẹ nhận được hết.”

Mỗi lần video call về, mẹ chỉ bảo:

“Con giữ sức, mẹ vẫn ổn, đừng lo.”

Tôi tin. Tôi không biết, sau lưng mẹ, mọi thứ lại khác.


2. Ngày về nước – cú sốc đầu tiên

Ba năm sau, tôi về nước. Tôi háo hức mang quà cho mẹ, trong đầu đã nghĩ sẽ sửa lại căn nhà cấp 4 dột nát, mua cho mẹ cái máy giặt như mẹ từng mơ.

Về đến ngõ, tôi thấy mẹ vẫn gánh hàng ra chợ, lưng còng, áo bạc màu. Nhà vẫn dột, tường vẫn nứt.

Tôi hỏi, giọng nghèn nghẹn:

“Mẹ ơi, con gửi tiền về bao năm rồi, sao nhà vẫn thế này?”

Mẹ tôi tròn mắt:

“Tiền gì con? Mẹ có nhận được đồng nào đâu?”

Tôi chết lặng.

“Con gửi đều đặn mỗi tháng, chuyển đúng tài khoản mẹ mà…”

Mẹ run run:

“Tài khoản mẹ đâu có xài, có ai hướng dẫn đâu…”

Tôi mở điện thoại, lục lại tin nhắn chuyển tiền. Mọi thứ đều gửi về đúng số tài khoản mẹ tôi đứng tên, nhưng mẹ khẳng định chưa từng cầm đồng nào.

Lúc đó, Ngọc bước ra, mặt tái nhợt. Tôi nhìn em, linh cảm có gì đó không ổn.


3. Báo cảnh sát

Tôi không muốn làm to chuyện, nhưng mẹ bảo:

“Con đi làm khổ cực, nếu tiền mất thật thì phải nhờ công an làm rõ.”

Tôi đành đồng ý.

Khi cảnh sát mời cả nhà lên làm việc, họ tra soát tài khoản ngân hàng. Quả thật, tài khoản đó đứng tên mẹ tôi, nhưng người truy cập và rút tiền suốt ba năm qua lại là Ngọc – em gái tôi.

Cảnh sát cho xem hình trích xuất camera rút tiền tại ATM, tôi thấy gương mặt quen thuộc: chính là Ngọc.

Tôi lạnh sống lưng.

“Tại sao…? Tại sao em lại làm thế?”

Ngọc cúi đầu, nước mắt trào ra:

“Anh đi rồi, mẹ ốm nặng, em phải nghỉ học để chăm. Em xin việc mãi không được. Rồi bạn trai em – anh Long – nói có thể đầu tư buôn bán online, lời lắm. Em… em lấy tiền anh gửi về góp vốn…”

Tôi gằn giọng:

“Rồi thì sao?”

“Anh ta lừa hết… rồi bỏ đi. Em sợ anh biết sẽ giết em, nên vẫn giả vờ nói với mẹ là anh chưa gửi kịp.”

Tôi đứng dậy, hai tay nắm chặt đến bật máu. Mẹ tôi ngồi gục xuống ghế, mắt đẫm lệ:

“Trời ơi, sao con lại ngu dại đến vậy…”


4. Khoảng lặng sau cơn giận

Cảnh sát lập hồ sơ, khuyên tôi và mẹ nên suy nghĩ kỹ, vì Ngọc vẫn là người nhà. Nếu tố cáo, em có thể bị truy tố tội chiếm đoạt tài sản.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nhìn mẹ – người già nua, kiệt sức vì hai đứa con. Bên kia phòng, Ngọc nằm im, khóc không ra tiếng.

Ba năm lao động, hơn 2 tỷ đồng – không chỉ là tiền, mà là máu, mồ hôi, là thanh xuân tôi đánh đổi. Tôi từng định đưa em ra pháp luật. Nhưng nhìn mẹ – ánh mắt bà vừa thương vừa đau – tôi không nỡ.

Sáng hôm sau, tôi nói khẽ:

“Con không kiện đâu. Nhưng từ giờ, coi như giữa chúng ta không còn nợ gì nhau. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, còn em – hãy tự gánh lấy hậu quả.”

Ngọc sụp xuống, quỳ khóc:

“Em xin lỗi… em sai rồi. Cho em cơ hội làm lại.”

Tôi quay đi, không đáp.


5. Một năm sau

Tôi quay lại Nhật, bắt đầu lại với hai bàn tay trắng. Mẹ tôi ở quê, sức khỏe yếu dần, nhưng bà vẫn nói với hàng xóm rằng:

“Hai đứa con của tôi đều ngoan, chỉ là số khổ thôi.”

Còn Ngọc, sau khi mất trắng, bỏ về quê, mở tiệm tạp hóa nhỏ. Cô làm quần quật, dành dụm từng đồng gửi lại cho tôi, dù tôi không đòi.

Một năm sau, tôi nhận được phong bì gửi từ Việt Nam. Bên trong là một tờ giấy ngắn:

“Anh ơi, em đã trả được 300 triệu. Không biết bao giờ mới hết nợ, nhưng em sẽ làm đến khi nào anh tha thứ.”

Tôi đọc xong, lặng người. Không phải vì tiền, mà vì ít nhất – em đã thật sự hối cải.


6. Cái kết ba năm sau đó

Ba năm sau, mẹ tôi mất. Trong tang lễ, tôi và Ngọc cùng nhau thắp nén nhang. Em ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:

“Anh… tha thứ cho em chưa?”

Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ đáp:

“Anh không còn giận. Nhưng em phải nhớ, có những thứ không mua lại được – đó là niềm tin.”

Ngọc gật đầu, khóc như mưa.

Sau đám tang, em đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm:

“Anh mở tiệm nhỏ đi. Đây là số tiền em dành dụm ba năm qua.”

Tôi không nhận, chỉ nói:

“Giữ lại đi, sống tử tế là cách em trả lại anh tốt nhất.”

Em ôm mặt, khóc nức nở.


7. Lời kết

Giờ đây, tôi đã về hẳn Việt Nam, mở một xưởng cơ khí nhỏ. Ngọc thỉnh thoảng ghé qua, mang theo bó hoa thắp lên bàn thờ mẹ. Chúng tôi không còn nhắc chuyện cũ, nhưng giữa hai anh em đã có lại một thứ gì đó – mong manh, nhưng thật: niềm tin được xây lại từ đổ nát.

Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, khi ngồi nhìn mặt trời khuất sau lũy tre, mẹ từng nói:

“Tiền có thể kiếm lại, nhưng con người nếu còn thương nhau, thì nhà vẫn còn.”

Ba năm, hơn hai tỷ, đổi lại một bài học đau đớn. Nhưng nhờ vậy, tôi hiểu rằng:

Không có đồng tiền nào quý hơn lòng thật, và không có mất mát nào xót xa hơn sự phản bội trong gia đình.


Thông điệp:
Có những sai lầm trong gia đình khiến người ta tưởng không thể tha thứ. Nhưng nếu còn biết nhận lỗi và quay về, thì tình thân – dù rạn nứt – vẫn có thể liền lại. Bởi đôi khi, điều quý nhất không phải là tiền bạc, mà là tình người còn sót lại sau giông bão.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News