×
×

Thời buổi 2025 rồi mà từ ngày biết tôi m;;ang th;;ai con gái, cả nhà chồng không ai đoái hoài.

Thời buổi 2025 rồi, vậy mà chỉ vì tôi sinh con gái, cả nhà chồng như thể quay lưng. Không ai hỏi han, chẳng ai ngó ngàng, như thể tôi sinh ra một tội lỗi chứ không phải một sinh linh.

Tôi tên Vy, 28 tuổi, làm nhân viên kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu. Chồng tôi – Hưng, 31 tuổi, là kỹ sư công trình. Chúng tôi cưới nhau vì yêu, nhưng sau đám cưới, tôi mới hiểu: yêu là chuyện của hai người, còn hôn nhân là chuyện của hai họ.


1. Khi tôi nói: “Là con gái anh ạ.”

Ngày siêu âm, bác sĩ cười hiền:

“Chúc mừng nhé, bé gái xinh lắm đấy!”

Tôi cũng cười theo, lòng hân hoan. Tôi luôn nghĩ con nào cũng là con, gái hay trai đều quý như nhau. Nhưng khi tôi cầm tờ kết quả về nhà, nụ cười ấy tắt dần.

Mẹ chồng tôi – bà Sen – liếc qua tờ giấy, giọng lạnh tanh:

“Lại gái à? Dòng họ này mấy đời rồi, chưa ai đứt con trai. Cô cố mà xem lại đi.”

Tôi chết lặng. Hưng đứng bên, chẳng nói gì, chỉ cúi đầu.

Từ hôm đó, bữa cơm trong nhà lạnh ngắt. Bà Sen đi đâu cũng rỉ tai hàng xóm:

“Thời buổi bây giờ vẫn đứa con gái, mai sau tài sản biết để cho ai?”

Tôi nghe mà cay đắng. Tôi không sinh ra giới tính cho con. Nhưng tôi không dám cãi.


2. Những ngày đầu ở cữ

Ngày tôi sinh, trời mưa tầm tã. Hưng đi công trình xa, chỉ có mẹ chồng đưa tôi vào viện. Khi bác sĩ đặt con lên ngực tôi – một bé gái đỏ hỏn, yếu ớt – tôi khóc nấc vì hạnh phúc.

Nhưng bà Sen thì quay mặt đi.

Về nhà, bà nấu cho tôi đúng một bữa rồi mặc kệ. Tôi đói, tôi mệt, tôi phải tự hầm canh đu đủ, tự rửa chén, tự giặt quần áo.

Tôi sinh mổ, vết thương chưa lành, lưng đau buốt. Có hôm, đang cho con bú, sữa chẳng ra, con khóc thét. Tôi cố cắn răng uống nước nóng, ăn cơm nguội, vừa thương con vừa tủi thân.

Cả nhà chồng – ba người lớn, một người giúp việc – chẳng ai hỏi “con dâu có mệt không?”.

Chỉ có con bé giúp việc tên thương tôi, lén nấu cho tôi bát cháo gà. Nó nói:

“Em thấy chị chịu vậy không đáng. Con gái cũng là máu mủ mà.”

Tôi chỉ cười nhạt:

“Ở đây, chỉ có ‘máu mủ’ là con trai thôi em.”


3. Chuyện bất ngờ ngày thứ mười

Ngày thứ mười sau sinh, tôi đang bế con thì nghe tiếng ồn ào ngoài sân. Bà Sen la to:

“Trời đất ơi, sao lại thế này!”

Tôi hoảng, bế con ra xem. Thì ra, Hưng vừa từ công trình về. Nhưng anh không về một mình — theo sau là một cô gái trẻ, trông chừng 24-25 tuổi, bụng đã nhô nhẹ.

Bà Sen kéo tay cô gái kia, mừng rỡ:

“Đây mới là người biết sinh cháu đích tôn cho nhà này!”

Tôi ngã khụy.

Hưng tránh ánh mắt tôi, chỉ lí nhí:

“Vy, anh xin lỗi… cô ấy mang thai, là con trai. Mẹ muốn đưa cô ấy về ở tạm, chờ sinh.”

Tôi run rẩy ôm chặt con gái, nước mắt trào ra.

“Anh nói gì vậy Hưng? Tôi mới sinh chưa đầy mười ngày, mà anh…”
“Anh không cố ý. Lúc em mang thai, anh đi công trình, mẹ cứ nói anh cần có người nối dõi…”

Tôi bật cười. Một tiếng cười khàn đục, đau đến tận tim.

“Anh cần nối dõi, còn tôi cần anh – một người chồng, không phải kẻ phản bội!”

Tôi ôm con, quay vào phòng, khóa cửa.


4. Quyết định trong đêm

Đêm đó, con gái ngủ say, khuôn mặt nhỏ xíu của con sáng dưới ánh đèn vàng. Tôi ngồi nhìn con, nghĩ về tương lai.

Ngoài phòng khách, tiếng cười nói rộn ràng của mẹ chồng và “người phụ nữ mang thai con trai” vang lên. Còn tôi, trong căn phòng hẹp, chỉ có tiếng tim mình đập dồn dập.

Tôi không thể sống thế này.

Tôi lấy giấy bút, viết một lá đơn. Không phải đơn ly hôn – mà là đơn xin rời khỏi căn nhà này.

Tôi để lại cho Hưng một dòng:

“Em không tranh giành, không oán trách. Chỉ mong anh hiểu: đứa con gái này không phải gánh nặng, mà là phúc lành mà anh đã bỏ lỡ.”

Sáng hôm sau, tôi bế con đi. Không một ai ngăn lại.


5. Một năm sau

Tôi thuê một căn trọ nhỏ ở ngoại ô, vừa làm kế toán online, vừa bán thêm đồ sơ sinh trên mạng. Con gái tôi – bé My – lớn nhanh, lanh lợi, mỗi sáng đều gọi “mẹ ơi” bằng giọng trong veo.

Cuộc sống khó khăn, nhưng bình yên. Không còn ai nhắc “con trai, con gái”.

Một năm sau, tôi tình cờ gặp lại Hưng ở siêu thị. Anh gầy rộc, ánh mắt mệt mỏi.

“Vy… mẹ mất rồi. Còn cô ấy – người sinh con trai – sau khi sinh, bỏ đi với người khác.”

Tôi sững sờ. Anh nói tiếp, giọng nghẹn:

“Anh sai rồi. Anh xin em cho anh gặp con.”

Tôi nhìn anh, thấy trong ánh mắt ấy không còn kiêu ngạo, chỉ còn sự hối hận. Tôi gật đầu:

“Con có quyền gặp cha. Nhưng anh đừng nghĩ có thể quay lại quá khứ.”

Anh lặng im. Khi nhìn thấy bé My, anh bật khóc. Con gái nhìn anh ngơ ngác, rồi mỉm cười:

“Chú ơi, chú làm sao thế?”

Tôi không nói gì. Bởi với tôi, Hưng đã không còn là “ba của con” nữa – anh chỉ là người đàn ông từng đánh mất tất cả vì định kiến và sự yếu hèn.


6. Kết

Ba năm sau, tôi mở một cửa hàng nhỏ, nuôi con khôn lớn. Bé My vào mẫu giáo, thông minh, lễ phép, và đặc biệt, rất thích giúp đỡ người khác.

Một hôm, cô giáo nói:

“Chị Vy, con bé My nói ước mơ lớn lên sẽ làm bác sĩ sản khoa, để giúp mẹ sinh em bé không bị ai coi thường.”

Tôi cười, mắt cay cay.

Tôi viết vào nhật ký:

“Mười ngày sau khi sinh con, tôi mất chồng, mất gia đình. Nhưng cũng chính từ ngày đó, tôi tìm lại được chính mình – người phụ nữ dám đứng dậy, dám yêu thương đứa con mà người đời khinh rẻ. Con gái tôi – niềm kiêu hãnh của tôi.”

Ngoài kia, nắng tháng ba rực rỡ.
Tôi bế con, nói khẽ:

“Con gái à, con chính là điều kỳ diệu mà mẹ từng bị bắt phải xấu hổ. Nhưng mẹ chưa bao giờ hối hận, vì mẹ đã sinh ra con.”


Thông điệp:
Không phải sinh con gái là thất bại, mà thất bại là khi người ta để định kiến điều khiển lương tâm. Một người phụ nữ có thể bị bỏ rơi, nhưng nếu cô đủ mạnh mẽ để đứng dậy vì con, cô ấy sẽ có cả một bầu trời phía trước – bình yên và rực sáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News