×
×

Thương cụ ông trong xóm sống 1 mình, anh shipper ng;;hèo 3 năm chạy xe đưa cơm không lấy 1 đồng nào

Thành, chàng shipper gầy gò với chiếc áo khoác bạc màu, đã thuộc lòng từng con hẻm nhỏ của khu phố cũ. Chiếc xe máy cà tàng của anh lướt đi thoăn thoắt, mang theo những suất cơm nóng hổi đến mọi nhà. Ba năm nay, có một địa chỉ đặc biệt mà Thành luôn ghé qua vào mỗi buổi trưa: căn nhà số 17, nơi cụ Huân sinh sống.

Cụ Huân là một ông lão cô độc. Nghe đồn, cụ từng là một giáo sư đại học danh tiếng, gia đình có điều kiện, nhưng con cái đều định cư nước ngoài, thỉnh thoảng lắm mới gọi điện về. Thành gặp cụ lần đầu khi giao suất cơm gà cho cụ ba năm trước. Lúc đó, cụ quên ví, cứ luống cuống tìm mãi. Thành, vốn bản tính hiền lành, thấy vậy liền cười xòa: “Thôi cụ cứ ăn đi ạ, bữa này con mời. Chút nữa con có đơn gần đây, tiện thể con ghé lấy tiền sau cũng được.”

Nhưng rồi, “chút nữa” đó chẳng bao giờ đến. Thành không bao giờ quay lại đòi tiền. Lần sau, khi nhận đơn hàng giao cơm đến nhà cụ Huân, Thành lại nhận ra cụ. “À, cụ đây rồi! Hôm nay cụ ăn gì ạ?” Từ đó, mỗi lần có đơn hàng đến nhà cụ Huân, Thành đều không lấy tiền. Anh luôn nói dối là “chủ quán bảo hôm nay khuyến mãi” hay “con tiện đường, thôi bữa này cụ cứ để con mời”. Ban đầu, cụ Huân từ chối kịch liệt, nhưng Thành cứ kiên trì, nhẹ nhàng đặt suất cơm xuống rồi vội vã đi ngay trước khi cụ kịp trả. Dần dần, cụ Huân hiểu ra.

Cụ Huân không phải không có tiền, thậm chí là rất nhiều tiền. Nhưng cái Thành mang đến cho cụ không phải là suất cơm, mà là một sự quan tâm, một hơi ấm mà cụ đã lâu không cảm nhận được từ ai. Cụ biết Thành chỉ là một shipper bình thường, cuộc sống chắc chắn không mấy dư dả, vậy mà cứ âm thầm giúp đỡ mình.

Mỗi bữa trưa, tiếng xe máy quen thuộc của Thành dừng lại trước cổng, rồi tiếng gõ cửa lịch sự, cụ Huân lại thấy lòng mình ấm áp. Thành không chỉ giao cơm. Anh còn hỏi han sức khỏe cụ, kể những câu chuyện vui về đường phố, về những người anh gặp, hoặc hỏi cụ về những kỷ niệm xưa. Có lần cụ ốm nặng, Thành còn tranh thủ lúc rảnh, chạy đi mua thuốc và ngồi lại trò chuyện thêm một lát cho cụ đỡ tủi thân. Ba năm, cứ thế, họ trở thành những người thân không máu mủ. Thành xem cụ như ông nội mình, còn cụ Huân coi Thành như đứa cháu trai hiếu thảo.

Một buổi sáng mùa đông, khi Thành chuẩn bị đi làm, anh nhận được một cuộc gọi lạ. “Chào anh Thành phải không ạ? Tôi là Hùng, luật sư của cụ Nguyễn Văn Huân.” Thành sững người, tim anh thắt lại. “Cụ Huân… cụ ấy sao rồi ạ?”

Giọng luật sư Hùng trầm xuống: “Cụ đã qua đời vào tối qua. Cụ ra đi thanh thản trong giấc ngủ.”

Thành bàng hoàng. Một nỗi đau đớn khó tả ập đến. Anh vội vàng chạy đến nhà cụ, ngôi nhà số 17 giờ đây im lìm đến đáng sợ. Không còn cụ Huân ngồi đợi anh ở bậc cửa nữa. Thành lặng lẽ ngồi trước hiên nhà, nước mắt rơi lã chã.

Vài ngày sau tang lễ, luật sư Hùng gọi Thành đến văn phòng. Trong căn phòng trang trọng với những chồng tài liệu cao ngất, luật sư Hùng nghiêm nghị nói: “Cụ Huân đã để lại di chúc. Và anh là người thừa kế duy nhất.”

Thành hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Thưa luật sư, chắc có sự nhầm lẫn ạ. Tôi chỉ là… người giao cơm cho cụ thôi.”

Luật sư Hùng mỉm cười nhẹ. “Không nhầm lẫn đâu, anh Thành. Đây là di chúc được cụ lập từ hai năm trước, có công chứng đầy đủ. Cụ viết rõ rằng, anh Thành, người đã không quản ngại khó khăn, mang đến cho cụ những bữa cơm ấm áp và tình cảm chân thành trong suốt ba năm qua, là người duy nhất xứng đáng thừa kế toàn bộ tài sản của cụ, bao gồm căn nhà này, sổ tiết kiệm và các tài sản khác trị giá hơn chục tỷ đồng.”

Luật sư đưa cho Thành một phong thư đã niêm phong. Bên trong là một lá thư viết tay của cụ Huân. Thành run rẩy mở ra:

Gửi Thành, cháu trai của ta.

Khi cháu đọc được lá thư này, có lẽ ta đã đi về với tổ tiên. Cháu đừng buồn nhé. Ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn, và ba năm cuối đời, chính cháu đã làm cho nó trở nên ấm áp và có ý nghĩa hơn bất kỳ ai. Con cái ta bận rộn với cuộc sống của riêng chúng, ta không trách. Nhưng chính cháu, một người không máu mủ ruột rà, đã mang đến cho ta thứ quý giá nhất: tình người vô điều kiện. Những bữa cơm cháu mang đến không chỉ nuôi sống cơ thể ta, mà còn nuôi dưỡng tâm hồn già cỗi này. Ta biết cháu không bao giờ đòi hỏi, nhưng ta muốn tấm lòng của cháu được đền đáp xứng đáng. Toàn bộ tài sản này, ta muốn trao cho cháu, để cháu có một cuộc sống tốt đẹp hơn, để cháu có thể tiếp tục lan tỏa sự tử tế của mình.

Hãy sống thật tốt, cháu nhé. Ta sẽ luôn dõi theo cháu từ một nơi rất xa.

Ông nội của cháu, Huân.

Thành đọc xong lá thư, nước mắt đã làm nhòe đi những dòng chữ. Anh không thể tin được. Từ một shipper giao cơm, anh bỗng chốc trở thành người thừa kế một gia tài lớn. Nhưng điều khiến anh xúc động hơn cả, không phải là tiền bạc, mà là tình cảm sâu sắc mà cụ Huân đã dành cho anh, đã xem anh như người thân thực sự.

Anh nhớ lại những buổi trưa ba năm qua, những suất cơm không lấy tiền, những lời hỏi thăm, những nụ cười hiền hậu của cụ Huân. Hóa ra, tất cả những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, đã đổi lấy một điều kỳ diệu và một tình thân vĩnh cửu.

Thành biết, đây không chỉ là một gia tài vật chất, mà còn là một di sản về lòng tốt, về tình người mà cụ Huân muốn anh tiếp tục trân trọng và lan tỏa. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng như rót mật, như một lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng hơn, nơi anh sẽ tiếp tục sống và yêu thương theo cách mà cụ Huân đã dạy anh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News