Tiếng “vo ve” dưới gầm giường
Tôi quen hắn trên một group đọc sách. Avatar hắn là tấm ảnh chụp mờ một cái gáy bên kệ sách, tiểu sử giản dị: “Khoa – thích Murakami, cà phê đen và mèo vàng.” Những thứ đó chạm đúng tôi: tiểu thuyết Nhật, đêm ngủ muộn và con mèo Mun già lười biếng. Hắn nhắn tin lịch sự, giọng văn có khiếu hài hước mà không nhây. Được hai tuần, tôi thấy bản thân dễ chịu như ngồi trong chiếc áo len vừa vặn: trời lạnh, hắn gửi link nhạc jazz; tôi than đau lưng, hắn ship tới tấm đệm lưng văn phòng; tôi lỡ tay đánh đổ cà phê lên bàn phím, chiều hôm sau có bọc bàn phím mới đặt trước cửa, kèm note “Cẩn thận lần sau nhé, cô bé hậu đậu”.
Từ “cưng chiều” có lẽ không đủ. Hắn như đọc được mọi ngóc ngách trong tâm trạng tôi – thứ mà trước nay ngay cả người yêu cũ cũng không làm nổi.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất: hắn không bao giờ gọi video. Ban ngày gọi điện thì vẫn nghe máy, giọng trầm, ấm, hơi khàn như vừa uống sữa lạnh. Nhưng cứ tối là hắn biến mất khỏi sóng thoại. Tin nhắn đôi khi vẫn trả lời nhanh, nhưng hễ tôi đề nghị “video một chút đi” thì hắn đánh trống lảng: “Anh ngại camera”, “Anh đang đầu bù tóc rối”, “Anh ngủ rồi, mai nhé”. Có bận tôi nhắn “Em nhớ anh”, hắn đáp “Anh đây” rồi gửi tấm ảnh tay đàn ông đặt trên cuốn sách. Không có mặt. Không có không gian xung quanh.
Mỹ – bạn thân – bĩu môi khi nghe tôi kể:
– Công thức kinh điển: chiều chuộng ban ngày, biến mất ban đêm, né video, chỉ gửi ảnh chi tiết tránh nhận diện. Một là hắn có vợ, hai là hắn có gì muốn giấu, ba là… cả hai. Đừng để bị dắt mũi.
Tôi cãi:
– Có người ghét camera thật mà. Với lại, hắn biết quá nhiều về em, làm những thứ quá tinh tế…
– Biết quá nhiều về em cũng có thể là dấu hiệu xấu, Linh ạ. Người ta không tinh tế thế đâu, trừ phi… ừ, trừ phi họ đặt tâm quá mức. Mà đặt tâm quá mức từ đâu? Từ theo dõi em.
Tôi gõ nhẹ mặt bàn, cố cười:
– Mày xem phim trinh thám nhiều thành hoang tưởng rồi.
Mỹ nhún vai:
– Tao chỉ nói thế để mày tự đề phòng. Muốn rõ, cứ gọi hắn lúc giữa đêm đi. Người có vợ sẽ không dám nghe.
Tối ấy tôi lăn qua lăn lại trên chiếc giường màu xám. Mun co ro ở cuối giường, thỉnh thoảng tặc lưỡi mơ mộng. Điện thoại hiển thị 23:57. Tôi ôm quyết tâm của Mỹ như ôm phao. 23:59. Tôi bấm vào tên “K – cà phê đen”.
Chuông đổ một nhịp, hai nhịp. Tôi nín thở.
Ngay giây tiếp theo.
Dưới gầm giường truyền đến một tiếng “vo ve” quen thuộc – tiếng rung của điện thoại đặt chế độ im lặng. Tiếng run bần bật, kinh khủng thay, hòa nhịp đúng hệt nhịp chuông đang hiện trên màn hình tôi.
Tôi dựng phắt dậy. Tim va vào xương sườn. Mun bật dậy, cong lưng gầm gừ. “Vo ve… vo ve…”. Không thể nhầm – âm thanh xuất phát ngay bên dưới.
Tôi cúi xuống, kéo tấm vải che khung giường. Bụi bặm, bóng tối và… một miếng bìa đen che chắn chỗ khe hở gần góc tường. Tôi lần tay vào, chạm phải thứ lạnh và nhẵn. Điện thoại. Tôi kéo ra – chiếc smartphone màu đen, dán lớp dán cũ trầy xước. Màn hình bật sáng đúng lúc chữ “K – cà phê đen” và số điện thoại hiện lên. Tôi đang gọi, và thứ đang rung là… điện thoại của hắn.
Tôi cúp máy, phòng chìm vào im ắng đến buồn nôn. Bàn tay run, tôi mở nút nguồn. Hình nền là một tấm ảnh đen xám trơn tru, không khóa vân tay, chỉ có mã pin. Bốn con số. Tôi nhắm mắt, đặt sinh nhật mình. Sai. Đặt 0101. Sai. Tôi nhìn hàng phím, mồ hôi tứa ra. Nghĩ đến những chú mèo hắn hay nhắc. Tôi bấm 0606 – ngày thu nhận Mun về nhà. Màn hình mở.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một app ghi âm tự động với hàng loạt file tên ngày tháng. Cạnh đó là một app “ẩn” ngụy trang dưới biểu tượng máy tính, nhưng bấm vào thì là phần mềm giám sát: “Auto Answer – Microphone Remote – Camera Trigger”. Tim tôi tụt xuống mang giày mà chạy.
Tôi mở thư mục ảnh. Không có ảnh người – chỉ có những góc nhà tôi: cái bàn gỗ, tủ giày, bồn rửa bát, cửa sổ nhìn ra căn chung cư đối diện. Một tấm ảnh chụp lúc 3 giờ sáng, tôi lờ mờ trên giường, tóc xõa. Một video dài 2 phút ghi lại tiếng tôi nói chuyện điện thoại với mẹ. Từng câu.
Điện thoại đổ chuông. Khoa gọi. Tôi nhìn cái tên lóe trên màn hình mà tay cứng đờ. Không bắt. Ôm điện thoại chạy vào nhà tắm, khóa cửa. Mun cào gầm giường loạt xoạt ngoài kia như đòi thứ đã bị kéo ra khỏi hang.
Sau mấy giây, tin nhắn đến: “Em ngủ chưa?” Rồi: “Anh xin lỗi vì không nghe máy. Anh đang ở ngoài đường.” Thêm một dòng: “Em nghe tiếng gì đó?”
Tôi gõ: “Anh đang ở đâu?”
“Anh đi bộ ở công viên. Khó ngủ.”
“Video?”
“Đêm rồi… anh ngại. Đầu bù tóc rối.”
“Em gọi cho anh nhé?”
“Đừng, anh đang đeo tai nghe hỏng micro.”
Tôi đặt điện thoại của hắn lên bồn rửa, chụp ảnh màn hình từng app. Trong thư mục “Documents” có một file excel liệt kê lịch trình của tôi: “Thứ Hai, 7:45 mở cửa – Thứ Tư, 17:30 về nhà – Thứ Sáu, rác thu 20:00”. Ghi chú: “Gọi 22:15, nghe 15 phút, cười 6 lần.” Bên dưới còn có cột “Yêu cầu” với chữ “nhẫn bạc – bàn phím – cushion”. Tôi tê liệt. Những món quà “cưng chiều” không phải vì hắn “thấu hiểu”, mà vì hắn biết từ… đây. Từ cái thiết bị nằm dưới gầm giường của tôi.
Tôi muốn nôn. Bài học của Mỹ dội lại, nhức nhối.
Tôi gọi cho Mỹ, giọng thấp:
– Đến nhà tao. Ngay. Đừng hỏi. Đem theo cái gì đó để… ừ, để không chết sợ.
Mỹ lao tới trong mười phút, tay cầm bình xịt hơi cay và gậy gấp. Nó nhìn cái điện thoại, nhìn mặt tôi trắng bệch, không nói gì, chỉ mở ứng dụng máy ảnh, chụp lia lịa.
– Cái này không phải điện thoại thường đâu, Linh. – Mỹ nheo mắt – Nó được cài app “auto answer”. Nghĩa là nó sẽ tự bắt máy khi có cuộc gọi từ số… – Nó lướt – Ồ, số của mày. Mày gọi lúc đêm, nó bật mic thu âm phòng mày. Mày nói gì, hắn nghe đấy.
Tôi rùng mình.
– Nhưng tại sao nó rung khi tao gọi hắn?
– Vì đây chính là máy hắn dùng. – Mỹ thở mạnh – Đồ thần kinh. Hắn dùng máy hai sim, hoặc sim phụ, đặt dưới giường. Ban đêm hắn không nghe máy vì… máy ở dưới giường mày. Hắn chát với mày bằng thiết bị khác, hoặc dùng máy này nhưng chỉ nhắn, không bắt. Chỉ cần mày gọi, mic bật, hắn nghe hết.
– Làm sao hắn vào phòng tao đặt được? Tao khóa cửa mà.
Mỹ nhìn quanh: ổ khóa, cửa sổ, trần nhà. Nó chỉ lên khe thông gió cạnh máy lạnh:
– Hay hắn là thợ bảo trì? Hoặc… bảo vệ tòa nhà có chìa khóa tổng. Hay người ship đồ, có lúc mày vắng, hắn nói nhờ hàng xóm…
Tôi nhớ tới hai lần kỳ lạ: một là tháng trước, có người của ban quản lý lên kiểm tra hệ thống báo cháy, tôi mở cửa, họ gắn gắn tháo tháo cái gì đó rồi đi. Hai là hôm nhận bàn phím mới, tôi để chốt cửa, chạy xuống siêu thị, về đã thấy bọc hàng đặt gọn trong phòng, cửa khép. Tôi từng nghĩ do tôi quên khóa.
Tôi sợ mất ngủ cả phần đời còn lại nếu không gỡ sạch mọi thứ. Mỹ bình tĩnh hơn:
– Đừng phá ngay. Đặt lại như cũ. Lắp camera giấu kín đối diện giường. Báo bảo vệ. Tao quen một anh trong đội dân phòng. Đêm nay mày qua nhà tao. Để xem đêm nay “anh công dân mẫu mực” có quay lại kiểm tra thiết bị không.
Tôi cắn môi. Cơn sợ chuyển thành một dòng nóng điên tiết.
Đêm đó, chúng tôi đặt lại điện thoại dưới gầm giường, đúng chỗ cũ, bật chế độ ghi hình của một chiếc camera mini dán ở trên nóc tủ. Tôi khóa cửa kỹ, dựng tay nắm trong, rải ít bột mịn ở trước cửa để ghi dấu giày. Xong, tôi xách túi sang nhà Mỹ, lòng như dắt một cái nồi nước sôi.
1 giờ sáng. Tôi, Mỹ và anh Dũng – dân phòng – ngồi trước màn hình điện thoại kết nối camera. Căn phòng của tôi hiện ra im lặng, tối nhưng vẫn đủ thấy gầm giường. 1:30. 2:00.
2:17, cửa nhà tôi khẽ nhúc nhích. Nắm cửa xoay nhẹ. Một chiếc thẻ mỏng luồn vào giữa khe khóa, bật “tạch”. Cửa mở. Một bóng người lách vào, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, áo khoác của… công ty bảo trì tòa nhà. Hắn đóng cửa khẽ khàng. Đi thẳng đến gầm giường, quỳ. Hắn rút chiếc điện thoại ra, lau bụi, kiểm tra rồi nhét lại, chỉnh góc hướng mic về phía đầu giường. Hắn đứng lên, lướt qua bàn làm việc, đầu khẽ chúi vào góc tường chỗ ổ điện – tôi thấy hắn gắn thêm một cục gì như cục sạc. Hắn đảo mắt quanh phòng, nhìn tấm ảnh tôi và mẹ, dừng lại, rồi… đưa tay vào túi lôi ra một chiếc hộp nhỏ. Hắn đặt nó trên kệ sách: “Bàn chải điện – dành cho Linh”. Tôi muốn xé nát màn hình.
Anh Dũng đứng bật dậy:
– Đi!
Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã gọi hai đồng nghiệp túc trực ở tầng dưới. Năm phút sau, hình ảnh trên màn hình rung bần bật: cửa bật mở, tiếng người. Bóng hắn giật mình chạy về phía cửa sổ, toan trèo sang ban công nhà bên. Một cánh tay đã chặn lại. Giữa tiếng hô “Dân phòng đây!”, tôi nghe giọng hắn, không mic, không ấm êm ảo mộng nữa, mà chói gắt:
– Các anh nhầm người! Tôi ở ban quản lý! Tôi kiểm tra hệ thống!
– Hệ thống nào dưới gầm giường người ta? – tiếng anh Dũng đanh thép.
Hắn vùng vằng, khẩu trang rơi xuống. Gương mặt đập vào mắt tôi qua ống kính: quầy cà phê dưới chân chung cư – thu ngân hay cười, hay gửi thêm gói đường cho khách, từng vài lần hỏi tôi “Chị ở căn bao nhiêu để ship?” trước đây. Kết nối bang.
Tôi thấy mình nôn thật, trong phòng khách nhà Mỹ. Không phải vì sốc nữa, mà vì tởm lợm. Tất cả những “chăm sóc” của hắn là nỗi rùng rợn giả danh quan tâm.
Đồn công an phường cách đó ba con phố. Tôi ngồi trên ghế nhựa cứng, tay ôm chai nước, nghe cán bộ đọc biên bản: “Đối tượng: Trần Quốc Khoa, nhân viên kỹ thuật cộng tác với ban quản lý tòa nhà X, đồng thời làm thêm tại quầy cà phê tầng trệt. Hành vi: đột nhập trái phép, xâm phạm chỗ ở, đặt thiết bị nghe lén, ghi hình. Động cơ: ‘tình cảm đơn phương, muốn bảo vệ nạn nhân’ (lời khai).”
Tôi phá lên cười rồi òa khóc. Mỹ xiết vai tôi. Tôi kể lại câu chuyện từ avatar cái gáy đến những món quà. Anh cán bộ ghi nốt: “Sử dụng thông tin địa chỉ từ hệ thống cư dân, từ ứng dụng đặt đồ để tiếp cận.” Anh hỏi:
– Cô muốn khởi kiện không?
Tôi không cần quá nhiều suy nghĩ.
– Tôi muốn. Ít nhất để những người phụ nữ khác đừng thành ‘nạn nhân’ trong cái gọi là bảo vệ ấy.
Khoa cúi mặt trong phòng đối diện. Lúc đi ngang, hắn ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt ẩm ướt kiểu người sắp đóng vai tội đồ đáng thương:
– Em hiểu anh quan tâm mà, Linh? Anh… chỉ muốn gần em. Anh sợ em bị đàn ông khác làm tổn thương.
Tôi lạnh lẽo:
– Không. Anh chỉ muốn điều khiển tôi. Và anh đã làm tổn thương.
Những ngày sau là một chuỗi việc lộn xộn: làm việc với công an, liên hệ ban quản lý, đổi khóa, lắp thêm chốt, gọi người kiểm tra toàn bộ ổ cắm – khe thông gió – đầu báo khói. Người của ban quản lý mặt xanh như nhệch, xin lỗi rối rít, hứa rà soát lại quy trình cấp thẻ từ và hợp đồng cộng tác viên.
Tôi dọn đồ, chuyển lên căn hộ khác trên cùng tòa, tầng cao hơn, cửa tự động, camera hành lang 24/7. Mun được tặng vòng cổ có chuông, để tôi nghe thấy nó đi đâu. Mỹ bắt tôi tham gia một khóa nhỏ về an toàn cá nhân, dạy cách phát hiện thiết bị lạ: “điện tiêu thụ bất thường, wifi lạ, ổ cắm có dấu tháo, cục sạc ‘tặng’ mà chẳng cần”. Tôi cười gượng:
– Giờ tao tin mày xem phim trinh thám ích nước lợi nhà.
Đêm, tôi ngủ được ba tiếng liền. Rồi năm tiếng. Rồi tôi mơ thấy bãi biển, không còn gầm giường.
Một tuần sau, số báo địa phương đăng mục nhỏ: “Cảnh giác với hành vi xâm phạm đời tư qua thiết bị số”. Tôi đọc không phải để tự tra tấn, mà để nhận biết mình đã qua một câu chuyện, không phải nạn nhân tiếp theo.
Khoa bị khởi tố về tội xâm phạm chỗ ở và xâm phạm bí mật đời tư. Phiên tòa nhanh gọn, mức án treo kèm phạt tiền, bồi thường. Hắn bị cấm đến gần tôi trong bán kính 200m. Quầy cà phê thay nhân viên mới. Tôi đi ngang, người mới hỏi tôi: “Chị đường nhiều hay ít?” Tôi mỉm cười: “Không đường. Và không hỏi địa chỉ.”
Đến đây, có lẽ ai đó mong câu chuyện khép lại bằng một người đàn ông tử tế khác bước vào, thay thế những gì Khoa đã đổ vỡ. Nhưng đời thực không phải tiểu thuyết ngôn tình. Tôi chọn ở một mình thêm một thời gian. Tôi vẫn đọc Murakami, vẫn uống cà phê đen. Nhưng giữa tôi và màn hình giờ có những nguyên tắc:
– Không nhận quà từ người chưa gặp mặt.
– Không để người lạ “biết” quá nhiều lịch trình của tôi.
– Không vì vài cử chỉ “cưng chiều” mà bỏ qua những dấu hiệu logic: né video, không nghe đêm, gửi ảnh tránh nhận diện.
– Tin vào trực giác của chính mình và… của Mỹ.
Một tối, tôi mở điện thoại, cài đặt nhạc chuông mới. Tiếng “vo ve” im bặt từ lâu. Tôi đặt gầm giường sạch sẽ, trống trơn, chỉ có hộp đồ của Mun.
Mỹ nhắn: “Mai uống cà phê chứ?”
Tôi đáp: “Ừ. Nhưng tao pha ở nhà. Café phin, không đường. Và chắc chắn không có ‘anh barista thân thiện’ nào.”
Trên bàn, một chiếc sổ mới mở, tôi viết dòng đầu tiên: “Tôi không sợ nữa.” Rồi gạch chân. Tôi không sợ nữa – không vì tôi mạnh mẽ bẩm sinh, mà vì tôi đã học cách nhìn thẳng vào logic của sự việc, không tô hồng lên bằng những món quà và lời ngọt. Tôi đã đi qua một vụ “trinh thám” nhẹ nhàng do chính tôi viết kịch bản: một cuộc gọi nửa đêm, một tiếng “vo ve” dưới gầm giường, một chiếc camera nhỏ và một quyết định đúng lúc.
Kết thúc không phải là chờ tình yêu “đúng người” tới gõ cửa, mà là đóng cái cửa từng bị mở bằng thẻ lạ, và cầm chìa khóa trong tay mình.