×
×

Tôi chỉ lặng lẽ ghép từng mảnh nhỏ lại. Đến khi bức tranh hoàn chỉnh, tôi mới nhận ra: anh không đi công tác. Anh đi với cô ta.

Chồng tôi vừa kéo vali vào nhà thì tôi nói một câu rất nhẹ:

“Anh à, cô gái ở tầng dưới… vừa bị tai nạn xe hơi.”

Tôi không nhìn anh.

Tôi cúi xuống tháo dép, giọng bình thản như đang báo giá rau ngoài chợ.

Nhưng chỉ trong một giây, tay anh trượt khỏi cần kéo vali, chiếc vali đổ rầm xuống sàn. Gương mặt anh tái mét, môi mím chặt, cổ họng khẽ chuyển động như nuốt phải thứ gì đó rất đắng.

Tôi ngẩng lên.

Bốn năm làm vợ anh, tôi chưa từng thấy anh như vậy.

Không phải lo lắng bình thường.
Mà là… hoảng sợ.


1. Người đàn ông “chuẩn mực”

Chồng tôi tên Hưng, 42 tuổi, trưởng phòng kỹ thuật của một công ty nước ngoài. Trong mắt mọi người, anh là mẫu đàn ông chuẩn mực: không rượu chè, không bài bạc, về nhà đúng giờ, lương đều, ít nói nhưng trách nhiệm.

Bạn bè tôi hay bảo:

“Có chồng thế là phúc tổ rồi, giữ cho chặt.”

Tôi cũng từng nghĩ vậy.

Cho đến khi cô gái ở tầng dưới chuyển đến.

Cô ta tên Linh, khoảng 26–27 tuổi, thuê căn hộ nhỏ ngay dưới nhà tôi. Trẻ, trắng, ăn mặc giản dị nhưng có một vẻ gì đó rất… dễ khiến đàn ông chú ý.

Lần đầu tôi gặp Linh là trong thang máy. Cô ta cười rất tươi, chào tôi lễ phép:

“Chị ở tầng trên đúng không ạ?”

Tôi gật đầu, không nghĩ gì nhiều.

Chỉ có điều, từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu để ý thấy chồng mình hay nhìn đồng hồ hơn, và mỗi lần xuống nhà đổ rác hay lấy đồ xe, thời gian anh đi… hơi lâu.

Tôi không hỏi.

Phụ nữ ngoài 35 tuổi, nếu không có bằng chứng, thì im lặng luôn là lựa chọn an toàn nhất.


2. Chuyến công tác bất thường

Ba tháng trước, Hưng báo với tôi anh phải đi công tác miền Trung hai tuần.

Lịch trình gấp, đi đột xuất, về cũng không cố định ngày.

Trước hôm đi, anh dặn dò tôi rất kỹ, còn để sẵn tiền sinh hoạt, điều mà trước đây anh chưa từng làm.

Đêm đó, anh quay lưng lại tôi rất nhanh.

Tôi nằm nhìn trần nhà, cảm giác trong lòng không phải ghen tuông, mà là… linh cảm.

Đàn bà sống lâu trong hôn nhân, thứ nguy hiểm nhất không phải là chứng cứ, mà là linh cảm.

Ba ngày sau khi anh đi, tôi gặp Linh ở bãi gửi xe.

Cô ta mặc váy trắng, tóc buộc cao, đang loay hoay với chiếc xe máy chết máy.

“Chị ơi, chị có biết sửa xe không ạ?”

Tôi lắc đầu.

“Chồng chị hay sửa lắm, mà ảnh đi công tác rồi.”

Linh khựng lại rất nhẹ.

Rồi cười:

“À… em tưởng…”

Cô ta không nói hết câu.

Nhưng tôi hiểu.


3. Những mảnh ghép nhỏ

Từ hôm đó, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn.

Tôi để ý thấy:

– Điện thoại chồng tôi có thêm một số liên lạc mới, lưu tên nam nhưng nhắn tin lúc nửa đêm
– Trong ví anh có một hóa đơn khách sạn ở thành phố… nơi Linh từng nói có người quen
– Và quan trọng nhất: camera hành lang tầng dưới bị ai đó cố tình chỉnh lệch

Tôi không làm ầm.

Tôi không tra hỏi.

Tôi chỉ lặng lẽ ghép từng mảnh nhỏ lại.

Đến khi bức tranh hoàn chỉnh, tôi mới nhận ra: anh không đi công tác. Anh đi với cô ta.


4. Tai nạn

Buổi chiều hôm đó, trời mưa rất to.

Khoảng 5 giờ, tôi nghe tiếng ồn ào dưới sảnh. Còi xe, tiếng người la hét, tiếng khóc.

Tôi đứng ở ban công nhìn xuống.

Một chiếc xe máy nằm chỏng chơ, vỡ nát.
Một cô gái nằm bất động, tóc ướt sũng, máu loang trên áo.

Là Linh.

Người ta nói cô bị ô tô tông khi rẽ gấp qua đường. Bất tỉnh, được đưa đi cấp cứu ngay.

Tôi đứng rất lâu.

Trong đầu tôi không có cảm giác hả hê hay thương xót.

Chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

“Hưng sắp về.”


5. Cuộc trở về

Hưng về sớm hơn dự kiến hai ngày.

Anh bước vào nhà với vẻ mệt mỏi quen thuộc, miệng còn đang kể lể về chuyến đi.

Tôi cắt ngang.

“Anh à, cô gái tầng dưới vừa bị tai nạn xe hơi.”

Tôi không nhấn mạnh tên.

Nhưng tôi biết anh hiểu.

Phản ứng của anh… đã nói lên tất cả.

Anh tái mặt.
Tay run.
Mắt mở to, rồi đỏ lên.

“Tai… tai nạn gì?” – giọng anh lạc đi.

“Nghe nói nặng lắm. Bất tỉnh tại chỗ.”

Anh ngồi phịch xuống ghế.

“Bây giờ… cô ấy ở đâu?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh quan tâm vậy sao?”

Không gian đông cứng.


6. Sự thật bị kéo ra ánh sáng

Tối đó, anh không ăn cơm.

Anh ngồi ngoài ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác – điều anh chưa từng làm trước mặt tôi.

Đến gần nửa đêm, anh nói:

“Anh xin lỗi.”

Chỉ ba chữ.

Nhưng đủ để xác nhận mọi thứ.

Tôi không khóc.

Tôi hỏi rất bình tĩnh:

“Bao lâu rồi?”

Anh cúi đầu.

“Hơn một năm.”

Một năm.

Hơn một năm tôi sống cùng một người đàn ông phản bội mà không hay biết.

“Cô ta có thai không?” – tôi hỏi.

Anh ngẩng lên, sững sờ.

Rồi gật đầu.

Tôi cười.

Lần đầu tiên trong đêm đó.


7. Đêm dài nhất

Anh kể tất cả.

Kể về những buổi chiều “tăng ca”, về những chuyến “công tác”, về việc Linh mang thai và yêu cầu anh chịu trách nhiệm.

Tai nạn xảy ra khi cô ta đang trên đường đến gặp anh.

“Anh định… bỏ mẹ con em?” – tôi hỏi.

Anh im lặng.

Sự im lặng ấy còn tàn nhẫn hơn mọi lời nói.


8. Cô gái tỉnh lại

Ba ngày sau, Linh tỉnh.

Tôi là người đến bệnh viện trước cả chồng tôi.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt hoảng sợ.

“Chị…”

Tôi ngồi xuống, giọng nhẹ:

“Em yên tâm. Chị không đến đánh ghen.”

Tôi chỉ đến để nói một câu:

“Người đàn ông em yêu… không phải người em nghĩ.”

Cô ta khóc.


9. Kết cục

Hưng phải chịu trách nhiệm.

Không ai thắng trong câu chuyện này.

Linh giữ đứa bé.
Tôi nộp đơn ly hôn.
Danh tiếng của anh sụp đổ trong công ty.

Ngày ký đơn, anh hỏi tôi:

“Nếu hôm đó em không nói câu ấy… có lẽ mọi thứ đã khác?”

Tôi nhìn anh.

“Nếu anh không phản bội… thì chẳng có câu nói nào cả.”


10. Lời kết

Đàn bà ngoài 35 tuổi không còn tin vào lời hứa.

Chúng tôi tin vào phản xạ.

Và phản xạ của anh khi nghe tin cô gái tầng dưới gặp nạn…
đã nói ra sự thật mà anh giấu suốt một năm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News