×
×

Tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu cuối cùng: “Con chưa từng tiếc công mình bỏ ra, nhưng mẹ đừng mong con tiếp tục chịu đựng.”

Ba trăm triệu và cánh cửa khép lại

Tôi lấy chồng đã bảy năm, làm dâu trong căn nhà ba tầng giữa phố.
Ngày cưới, mẹ chồng chỉ cho hai vợ chồng tôi một đôi bông tai vàng nhỏ và vài lời dặn:

“Con gái về nhà người ta rồi thì phải biết nhường, biết chịu.”

Tôi gật đầu, nghĩ đơn giản rằng chỉ cần mình sống tốt, bà sẽ thương.
Bảy năm qua, tôi vừa đi làm, vừa lo cơm nước, giặt giũ, chăm sóc cả nhà. Mỗi tháng lương về, tôi đưa chồng giữ phần lớn, còn lại vài trăm ngàn tiêu vặt. Tôi không than, chỉ nghĩ: thôi, miễn gia đình êm ấm là được.


Đến khi em chồng – cô út của nhà – báo tin sắp cưới, tôi còn mừng thay. Tôi chủ động bàn với mẹ chồng về việc tổ chức, chọn nhà hàng, chuẩn bị sính lễ. Bà vui lắm, suốt ngày ríu rít gọi điện cho họ hàng khoe con gái út lấy được rể giàu.

Nhưng đến hôm bàn chuyện hồi môn, tôi mới chết lặng.
Trước mặt mọi người, mẹ chồng thản nhiên nói:

“Con gái mẹ xuất giá phải đàng hoàng. Mẹ cho nó ba trăm triệu làm của hồi môn.”

Ba trăm triệu.
Tôi ngồi sững, tim đập mạnh. Cả đời này, tôi chưa từng thấy bà rộng tay như thế.

Còn nhớ hồi tôi cưới, bà viện cớ: “Nhà đang kẹt, không dư giả”.
Tiệc cưới tôi tự lo, chồng tôi khi ấy còn vay bạn bè để đủ tiền đặt cọc.
Vậy mà giờ, bà rút ngay ba trăm triệu cho con gái, chẳng cần suy nghĩ.


Tối hôm đó, khi mọi người đã về hết, tôi không kìm được, nói với chồng:

“Anh thấy sao? Mẹ thiên vị quá rõ ràng.”

Anh chau mày:

“Em đừng so đo. Con gái gả đi khác, mình là con dâu, sao so được?”

Câu nói ấy khiến tôi cười nhạt.
À, ra là “con dâu thì khác”.
Vậy tôi ở đây bảy năm, hầu hạ cơm nước, không phải người nhà sao?

Tôi im lặng, nhưng trong lòng có gì đó vỡ ra.


Sáng hôm sau, tôi thử nói với mẹ chồng, giọng vẫn giữ lễ phép:

“Mẹ à, con không ghen, chỉ thấy buồn. Khi tụi con cưới, mẹ nói nhà khó khăn, không giúp gì được. Giờ lại cho em ba trăm triệu, con thấy… tủi.”

Bà nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh:

“Tiền là của tao, tao thích cho ai thì cho. Mày có quyền gì mà nói?”

Tôi cứng họng.
Câu nói ấy như một nhát dao, cắt đứt những gì tôi từng cố gắng xây dựng suốt bảy năm làm dâu.


Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được.
Những hình ảnh ùa về: tôi gánh từng thùng nước khi ống dẫn bị hỏng, tôi thức đêm giặt đồ cho cả nhà, tôi chăm mẹ chồng ốm suốt ba tuần…
Tất cả bỗng trở nên vô nghĩa.

Khoảng hai giờ sáng, tôi xuống bếp uống nước. Ánh đèn hành lang hắt lên tấm bảng gỗ treo trước phòng thờ: “Gia đình hạnh phúc.”
Tôi bật cười.
Hóa ra “hạnh phúc” ở đây chỉ là tấm bảng gắn bằng keo.


Sáng hôm sau, tôi quyết định làm điều chưa từng dám nghĩ.
Tôi lấy toàn bộ giấy tờ nhà, sổ đỏ – vốn đứng tên tôi và chồng – cất vào két riêng.
Sau đó, tôi gọi chồng, nói dứt khoát:

“Từ nay, em không muốn sống cùng bố mẹ anh nữa. Nếu anh muốn, anh đưa mẹ và em gái ra ngoài thuê nhà ở, hoặc anh đi cùng họ. Còn căn nhà này, em giữ.”

Anh trố mắt:

“Em điên rồi à?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Không. Em chỉ tỉnh thôi.”

Mẹ chồng nghe thấy, chạy ra quát:

“Mày dám đuổi mẹ chồng à? Mày tưởng có tí giấy tờ là ngon à?”

Tôi đáp bình tĩnh:

“Vâng, vì đứng tên em, nên giờ em mới có quyền nói câu đó. Tiền là của mẹ, còn nhà này là của con.”

Bà chết lặng.

Tôi không cãi thêm. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu cuối cùng:

“Con chưa từng tiếc công mình bỏ ra, nhưng mẹ đừng mong con tiếp tục chịu đựng.”


Hai ngày sau, chồng dọn đồ đi cùng mẹ và em gái. Căn nhà bỗng trống trải, nhưng lạ thay – tôi không thấy sợ, chỉ thấy nhẹ nhõm.
Tôi tự đi làm, tự nấu ăn, tự lau dọn. Tối đến, tôi bật nhạc, mở cửa sổ, để gió thổi qua. Lần đầu tiên sau bảy năm, tôi thấy mình được sống trong chính căn nhà của mình.


Một tháng sau, mẹ chồng nhắn tin:

“Tao sai rồi. Nhưng mày làm thế, hàng xóm cười tao lắm.”

Tôi chỉ trả lời:

“Con không muốn ai cười mẹ. Nhưng con càng không muốn mẹ coi thường con.”

Tôi biết, chẳng có lời xin lỗi nào có thể trả lại công bằng cho những năm tháng đã qua. Nhưng ít nhất, từ đây, tôi không còn là người chỉ biết cúi đầu.


Ba trăm triệu không khiến tôi mất mẹ chồng, mà khiến tôi tìm lại chính mình.
Hóa ra, đôi khi để giữ được sự tôn trọng, người phụ nữ phải dám đứng lên – dù cái giá là một mái nhà đã từng gọi là “tổ ấm”.


🌿 Thông điệp nhân văn:

Gia đình không đo bằng máu mủ, mà bằng sự tôn trọng.
Người ta có thể nghèo, có thể vất vả, nhưng không ai đáng bị xem là kẻ “ăn nhờ ở đậu” trong chính cuộc đời mình.
Đôi khi, một cánh cửa đóng lại không phải để đuổi ai đi — mà để người ở lại học cách sống cho xứng đáng.


Bạn có muốn tôi viết thêm phiên bản góc nhìn người mẹ chồng – lý do thật sự khiến bà thiên vị con gái út, và cái kết khiến bà hối hận khi bị con dâu “đuổi ra khỏi nhà”? Phiên bản đó sẽ có chiều sâu cảm xúc, làm nổi bật mâu thuẫn – hối lỗi – và giá trị gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News