×
×

Tôi rụt tay lại. Chưa kịp hỏi, mẹ chồng từ sau lưng chạy tới, giọng hốt hoảng: — Khoan! Đừng mở!

1. MÓN CHÁO LẠ BUỔI SÁNG

Tôi tên Ngân, 28 tuổi, lấy chồng được hai năm.
Từ khi cưới, tôi sống cùng mẹ chồng – bà Hai Miên, người phụ nữ tằn tiện, nghiêm khắc, ít nói nên giữa chúng tôi luôn có khoảng cách.

Tôi từng có thai một lần nhưng mất khi được bốn tháng.
Từ đó, mối quan hệ với mẹ chồng càng thêm khó khăn: bà ít cười, ít nói, đôi khi khiến tôi cảm giác… bà trách tôi.

Sáng hôm ấy, trời mưa lất phất. Tôi dậy sớm như mọi ngày. Nhà dưới bếp thơm mùi cháo gạo nếp.

Tôi nhấc nắp nồi lên.

Và rồi sững người.

Dưới đáy nồi, giữa lớp cháo trắng mềm, có một thứ đen sẫm, giống như… túi vải nhỏ buộc dây.

Tôi rụt tay lại.
Chưa kịp hỏi, mẹ chồng từ sau lưng chạy tới, giọng hốt hoảng:

— Khoan! Đừng mở!

Nhưng tôi đã nhìn thấy rõ.
Tôi bối rối:

— Mẹ… trong nồi là… cái gì vậy ạ?

Mẹ chồng im lặng, hơi thở gấp, tay run run như vừa bị bắt quả tang.

Tôi nhìn bà, tim đập mạnh.

Lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng… sợ hãi.


2. NGỜ VỰC

Bà lúng túng đóng nắp lại, không nhìn tôi.

— Không có gì đâu. Cháo của mẹ… không phải cho con.

Tôi cứng người:
— Nhưng… thứ gì trong đó vậy mẹ?

Bà không trả lời, chỉ quay đi.
Tôi đứng nhìn nồi cháo nóng bốc khói, cảm giác lo lắng bò lên sống lưng.

Những ngày gần đây mẹ chồng hay lén lút nấu cháo, ninh hầm gì đó từ đêm đến sáng. Tôi nghĩ bà đau dạ dày nên không dám hỏi.

Nhưng sáng nay… phản ứng của bà khiến tôi không yên nổi.

Tôi đợi đến lúc bà đi chợ, mới lén mở nồi cháo ra lần nữa.

Lần này tôi dùng đũa gạt nhẹ.
Túi vải nhỏ nổi lên.

Tôi run run nhấc nó lên.
Nó nặng, mềm, mùi thuốc đông y thoảng ra.

Tôi phát hiện…
đó là một gói thuốc được nấu kỹ.

Điều kỳ lạ là, buộc dây túi thuốc có mảnh giấy nhỏ ghi bằng chữ run run:

“Bổ huyết – an thai.”

Tôi chết đứng.

Tay tôi run bần bật, mảnh giấy rơi xuống nền bếp.

An thai?
Nhưng tôi… đâu có bầu?

Hay mẹ chồng nấu cho người khác?
Không, trong nhà chỉ có tôi và bà.

Tôi bắt đầu sợ:
Bà nghĩ tôi mang thai?
Hay… bà muốn tôi mang thai nên nấu thuốc?

Tôi không muốn tin những suy nghĩ tiêu cực về mẹ chồng, nhưng… sự im lặng của bà khiến mọi thứ thêm bất an.

Cả ngày hôm ấy, tôi thấp thỏm không yên.


3. BÍ MẬT TRONG TỦ THUỐC

Đêm xuống, tôi không ngủ được.
Lúc gần 23h, tôi nghe tiếng mẹ chồng mở cửa bếp. Tôi bước nhẹ xuống thì thấy bà đang… sắc thuốc.

Tay bà run, ho đến gập người.

Tôi bất giác lo lắng. Nhưng khi bà chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện một chiếc túi nilon nhỏ rơi lại trên bàn.

Trong đó là:

Thuốc an thai.

Một bịch vitamin tổng hợp.

Và… phiếu xét nghiệm thai sớm – loại dùng tại nhà.

Tôi nghẹn lại.

Tôi nhìn ngày mua:
1 tuần trước.

Cổ họng tôi nóng rát.
Tại sao mẹ chồng mua những thứ này?
Tại sao bà lại lén lút?

Tôi lao vào phòng, mở ngăn tủ tìm chiếc que thử thai đã dùng của mình tuần trước—tôi nhớ mình nghi ngờ trễ 4 ngày, đã thử một lần nhưng vạch mờ nên nghĩ do trễ kinh vì stress.

Tôi lôi lại ảnh chụp que thử trên điện thoại.

Và rồi tôi chết sững.

Vạch mờ?
Không…
Là hai vạch — nhưng một vạch nhạt đến mức tôi tưởng mình nhìn nhầm.

Tôi đổ người xuống giường.

Có phải… mẹ chồng đã nhìn thấy nó?
Tôi để que trong thùng rác phòng tắm…

Không lẽ…


4. CUỘC ĐỐI DIỆN NƯỚC MẮT CHẢY NGƯỢC

Sáng hôm sau, khi bà đang vo gạo nấu cháo, tôi bước vào.

— Mẹ… mẹ nghĩ con có thai đúng không?

Đôi tay già nua khựng lại.
Gạo rơi lả tả xuống bồn rửa.

Một lúc lâu, bà mới quay lại, mắt đỏ:

— Mẹ… không dám chắc. Nhưng con bé mà… trễ kinh hai tuần, mặt mũi xanh xao. Lại nôn buổi sáng…
— Mẹ chỉ… thử mua thuốc xem…

Giọng bà nhỏ dần:

— Nếu không phải… thì con đừng giận mẹ.

Tôi cắn môi, môi mặn chát:

— Sao mẹ không nói với con mà lại âm thầm như vậy?

Mắt bà cụp xuống:

— Vì sau chuyện năm ngoái… mẹ sợ con lo lắng, sợ con kỳ vọng.
— Mẹ biết con mất đứa bé đó… đau đến mức không muốn ai nhắc.

Tôi im lặng, nước mắt rơi lúc nào không hay.

Bà tiếp tục, giọng run:

— Que thử con vứt trong thùng rác, mẹ nhìn thấy. Nhìn vạch mờ… mẹ vui mà không dám vui.
— Nên… mẹ nấu thuốc dưỡng thai. Lỡ đâu là thật…

Tôi hỏi, nghẹn:

— Thế… còn mẹ? Vì sao mẹ ho nhiều? Sao mẹ uống thuốc gì đó trong phòng?

Bà khựng lại.
Tôi thấy bàn tay bà run lên rõ rệt.

— Ngân… chuyện của mẹ… không quan trọng bằng chuyện của con.

Tôi chụp lấy tay bà:

— Mẹ nói. Mẹ phải nói cho con biết!

Bà quay đi, nhưng tôi nhìn thấy nước mắt lăn xuống má bà.

Cuối cùng, bà thở dài, yếu đến mức như tan ra:

— Mẹ… bị ung thư tuyến giáp giai đoạn một.
— Mẹ đang điều trị. Nhưng bác sĩ bảo… giai đoạn này vẫn ổn.
— Mẹ không muốn con lo.
— Mẹ… chỉ muốn giữ cháu. Còn mẹ… sống được bao lâu cũng được.

Tôi sụp xuống ghế.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi:
Bà âm thầm nấu thuốc cho tôi…
trong khi bản thân đang vật lộn với bệnh.

Tôi nghẹn lại:

— Sao mẹ không nói với con… sao mẹ chịu một mình?

Bà mỉm cười hiền:

— Vì… từ ngày con vào nhà này, con sợ sai, sợ mẹ trách.
— Mẹ nói nhiều thì con buồn.
— Mẹ nói ít thì con lo.
— Mẹ… chỉ muốn làm gì đó cho con… và cho cháu.

Rồi bà nhìn tôi, ánh mắt hiền và buồn:

— Con thử lại đi, nếu… nếu thật sự có… thì mẹ còn có lý do để mạnh mẽ hơn.

Tôi không chịu nổi nữa, ôm lấy bà.
Người bà nhỏ bé, gầy đến mức khiến tôi đau nhói.

5. MÀU ĐỎ NHẠT TRÊN QUE THỬ

Tối đó, tôi thử lại.

Một vạch hiện lên, rồi… một vạch khác.
Dù nhạt nhưng rõ hơn lần trước.

Tôi bật khóc òa.

Mẹ chồng đứng ngoài cửa phòng, nghe tiếng tôi nấc, chạy vào:

— Con… có sao không?

Tôi đưa que thử cho bà.

Bà nhìn.
Hai vạch.

Bà đưa tay lên miệng, nước mắt giàn giụa:

— Ơn trời… ơn trời…

Tôi ôm bà thật chặt:

— Mẹ… con xin lỗi vì đã hiểu sai mẹ rất nhiều.
— Con sẽ chăm con thật tốt, để… cả con và cháu đều khỏe.
— Còn mẹ… mẹ cũng phải sống để bế cháu nữa.

Bà gật đầu, bàn tay nhăn nheo vuốt tóc tôi:

— Ừ… mẹ sẽ cố.
— Mẹ sẽ sống… để thấy nhà mình có tiếng trẻ con…

Giọng bà lạc đi trong niềm hạnh phúc.


6. MỘT NĂM SAU

Con trai tôi ra đời.
Mẹ chồng tôi đã điều trị xong, sức khỏe cải thiện rõ rệt.

Nồi cháo sáng của bà vẫn nghi ngút khói mỗi ngày.
Nhưng lần này, thứ bà bỏ vào không còn là túi thuốc an thai nữa…

Mà là những miếng bí đỏ ba bà cháu cùng trồng, tiếng cười vang cả căn bếp năm xưa đầy nước mắt.

Bà ôm cháu vào lòng, nói:

— Nhờ cháu mà bà sống thêm mấy chục năm nữa đấy.

Tôi đứng nhìn hai người họ, lòng ấm đến lạ.

Sáng mở nồi cháo ra thấy vật lạ ngày ấy—
tưởng là điềm xấu.
Hóa ra lại là thứ bắt đầu cho gia đình tôi hiểu nhau, thương nhau hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News