Buổi sớm, trời còn chưa kịp sáng, những giọt sương cuối mùa rơi ướt đôi dép nhựa đã sứt quai. Bà Lành lom khom đẩy chiếc xe ve chai cọt kẹt trên con đường vắng. Cả khu đô thị sang trọng vẫn còn im lìm trong giấc ngủ.
Mười năm nay, bà sống bằng nghề nhặt rác. Một căn phòng trọ tồi tàn ở ven sông, bức tường nứt loang, mùi ẩm mốc trộn với hơi nước lạnh. Đứa con trai duy nhất đã bỏ đi từ lâu, chẳng để lại một tin tức nào. Bà cũng thôi chờ. Cứ sáng sớm, bà đi, tối về gom lại vài chục ngàn tiền nhựa, giấy, đồng vụn.
Hôm ấy, trời mưa nhẹ. Bà nép vào hiên một biệt thự mới xây. Trong thùng rác cạnh cổng, một túi đen lớn nằm riêng biệt, bị buộc kỹ. Linh tính khiến bà tò mò — thường nhà giàu vứt đồ còn mới nguyên. Bà cúi xuống, rút dao rọc nhẹ.
Bên trong là mấy mảnh vải dính bùn… và một thỏi vàng nặng trịch, sáng lóa dưới ánh đèn đường.
Bà Lành chết lặng. Tim bà đập mạnh, tay run run cầm lên, cảm giác như cả đời nghèo khổ của mình đang run rẩy trong từng nhịp mạch. Bà liếc quanh – không ai. Tiếng mưa rơi tí tách, ánh đèn vàng loang trên mặt đường ướt.
“Hay là trời thương mình một lần…”
Bà nghĩ vậy. Cả đời khổ cực, chưa từng có thứ gì của riêng ngoài chiếc xe ve chai. Nhưng khi định bỏ vàng vào túi, bàn tay bà dừng lại. Trong túi rác, lẫn dưới lớp vải, một chiếc nhẫn bạc nhỏ dính máu rơi ra, rồi một mớ tóc đen ướt.
Tim bà thắt lại.
Bà bật dậy, lùi vài bước. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Vàng – máu – tóc người. Bà nhận ra đây không phải “may mắn”, mà là một bí mật bị vứt bỏ.
Suốt buổi, bà không dám nhặt thêm gì. Bà đẩy xe ra bờ sông, ngồi thụp xuống, lấy thỏi vàng ra nhìn lần nữa. Nó thật đến rợn người. Khắc chữ “9999” rõ ràng. Một mặt có ký hiệu lạ – như dấu của tiệm kim hoàn.
Bà ngồi lặng, nước mắt trào ra.
“Nếu giữ… thì đổi đời. Nhưng nếu là tang vật thì sao? Mình mà mang đi báo công an, ai tin người nhặt rác như mình?”
Trong đầu bà vang lên tiếng con trai ngày xưa:
“Nghèo cũng được, miễn mẹ đừng làm điều xấu.”
Câu nói ấy níu lấy bà suốt đêm.
Sáng hôm sau, bà quyết định quay lại khu biệt thự. Cánh cổng nhà đó đã khóa kín, bên trong yên ắng lạ thường. Nhưng ngay góc tường, bà thấy một tấm áp phích nhỏ dán vội:
“TÌM NGƯỜI NHÀ MẤT TÍCH – CÔ HẠNH, 32 TUỔI, NGHỀ GIÚP VIỆC, BIỆT THỰ A2, MẤT LIÊN LẠC TỪ NGÀY…”
Ảnh trên tờ giấy khiến bà chết sững — chính là người phụ nữ mà mấy hôm trước bà vẫn thấy quét sân nhà này.
Toàn thân bà run bần bật. Bà biết chắc: thỏi vàng kia có liên quan.
Chiều, bà ghé công an phường. Đứng ngoài cửa, bà do dự. Người ta đang làm việc, áo sơ mi, giày đen, ánh mắt nghiêm nghị. Bà nhìn lại bộ đồ nhăn nhúm, tay lem đất, tóc ướt sũng.
“Ai tin mình đây? Họ lại tưởng mình ăn cắp…”
Bà quay đi.
Nhưng vừa rẽ sang con ngõ nhỏ, một chiếc ô tô đen dừng sịch lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống — chính là chủ căn biệt thự.
Ông ta nhìn bà, ánh mắt lạnh ngắt.
“Bà nhặt được gì trước cửa nhà tôi hôm qua?”
Bà sững sờ.
“Dạ… không… tôi chỉ… thấy túi rác thôi.”
“Bà nói dối. Tôi có camera.”
Ông ta bước sát, giọng rít qua kẽ răng:
“Đưa lại đây, trước khi bà chuốc họa.”
Bà hoảng hốt lùi lại, ôm chặt túi. Một bóng đen khác từ xe bước xuống, cầm theo vật gì sáng loáng.
Trong khoảnh khắc sợ hãi tột cùng, bà chỉ biết chạy. Chiếc dép văng ra, mưa quất vào mặt, tim đập như trống. Tiếng người đàn ông phía sau quát:
“Bắt lấy con mụ đó!”
Đêm ấy, khu trọ bên sông sáng đèn. Bà Lành trở về, toàn thân run rẩy. Bà viết vội lên mảnh giấy:
“Tôi nhặt được thỏi vàng có máu, nhà biệt thự A2. Là tang vật. Xin làm ơn điều tra. Đừng để người ta chết oan.”
Bà gói thỏi vàng trong áo cũ, giấu dưới lớp ve chai, rồi đẩy xe ra đường.
Khi đến gần đồn công an, một chiếc xe lao tới. Tiếng phanh rít, ánh đèn pha quét sáng, rồi…
Mọi thứ chìm trong im lặng.
Ba ngày sau, báo buổi sáng đăng tin:
“Phát hiện thi thể người phụ nữ nghèo bị tai nạn giao thông, trong xe ve chai có thỏi vàng dính máu – bằng chứng phá vụ án giết người tại khu biệt thự A2. Hung thủ bị bắt giữ.”
Dòng tin ngắn ngủi, không ai biết tên bà.
Chỉ có một công an trẻ, người trực đêm hôm đó, kể rằng sáng sớm thấy một người phụ nữ tóc bạc, áo rách, đẩy xe ve chai tới cửa đồn, rồi biến mất trong mưa.
Một tháng sau, người ta dựng bàn thờ nhỏ bên bờ sông, nơi hay có rác tấp vào. Trên đó, có tờ giấy viết bằng chữ nguệch ngoạc:
“Cho tôi được nghèo mà yên.”
Chiếc xe ve chai cũ vẫn nằm đó, lấp lánh một mảnh giấy gói vàng đã ố màu.
Thông điệp
Cái chết của bà Lành không chỉ là bi kịch của một người nghèo, mà còn là lời nhắc về lương tâm trong xã hội đầy cám dỗ.
Người ta có thể vứt bỏ vàng, mạng người, và cả sự thật — nhưng không thể vứt bỏ ánh sáng trong lòng một người tử tế.