×
×

Trước khi đi, tôi nhắn anh: “Chiều nay anh về sớm, giúp em nấu cơm nhé. Em về muộn một chút.”

*Nhân vật, tình tiết trong câu chuyện chỉ mang tính chất hư cấu

Mười năm làm vợ, tôi – Lan – luôn tự nhận mình là người phụ nữ bình thường, chẳng có gì nổi bật ngoài việc biết lo cho chồng con. Từ ngày cưới anh Hưng, tôi gác lại tấm bằng đại học, về làm nội trợ toàn thời gian.

Sáng đưa con đi học, chợ về nấu cơm, giặt giũ, chiều lo bữa tối, đợi anh về. Hưng vốn gia trưởng, trong nhà anh là “chủ”, còn tôi là người phục vụ không lương.

Anh thường nói:

“Đàn bà mà, ở nhà lo cơm nước, dạy con là phúc rồi. Ra ngoài xã hội va chạm làm gì cho khổ.”

Ban đầu tôi nghĩ, thôi thì chồng đi làm vất vả, mình giữ tổ ấm cho yên. Nhưng càng ngày, sự “yên” ấy càng giống một nhà tù.


Mười năm ấy, chưa ngày nào tôi để chồng phải đói. Dù ốm, dù mưa bão, dù con ốm sốt, tôi vẫn cố lết vào bếp. Tôi từng nghĩ đó là tình yêu, là hy sinh đáng tự hào.

Nhưng tôi nhầm.

Một ngày đầu hè oi bức, công ty bạn cũ tổ chức kỷ niệm 10 năm ra trường, họ rủ tôi đến dự. Tôi chần chừ mãi, rồi quyết định đi, chỉ vài tiếng thôi – sau bao năm chỉ quanh quẩn bếp núc.

Trước khi đi, tôi nhắn anh:

“Chiều nay anh về sớm, giúp em nấu cơm nhé. Em về muộn một chút.”

Tôi còn nhớ rõ từng từ.


Buổi họp lớp hôm ấy vui lắm. Tôi gặp lại bạn cũ, cười nhiều hơn trong suốt 10 năm qua cộng lại. Đến tám giờ tối, tôi về.

Nhưng ngay khi bước vào cửa, một cơn giận dữ như chờ sẵn.

Anh Hưng đứng giữa phòng, mặt đỏ gay, giọng quát vang:

“Cô đi đâu giờ này mới về? Cơm nước chưa nấu, con thì ăn mì tôm, còn tôi đói rã ruột! Cô coi tôi là osin à?”

Tôi lặng người. Tôi chỉ nói nhỏ:

“Em đã nhắn cho anh rồi mà. Em chỉ nhờ anh nấu giúp một bữa thôi.”

Anh trợn mắt:

“Cô dám sai tôi à? Đàn bà mà để chồng vào bếp, nhục chưa? Cô học ai cái thói đó hả?”

Con trai tôi, thằng mười tuổi, nép sau cánh cửa, sợ hãi. Tôi cố giữ bình tĩnh:

“Em không sai, em chỉ nhờ. Một bữa thôi, có gì đâu mà nhục?”

Nhưng Hưng không nghe. Anh tạt đổ mâm cơm nguội trên bàn, rồi chỉ tay ra cửa:

“Cút đi! Trong nhà này, ai không biết làm vợ thì biến khỏi đây!”

Tôi chết lặng. Mười năm, bao nhẫn nhịn, bao lần nuốt nước mắt, cuối cùng chỉ vì một bữa cơm tôi không nấu, anh đuổi tôi như người xa lạ.


Đêm đó, tôi thu dọn vài bộ quần áo, nhìn con đang khóc, mà tim tan nát.

“Mẹ đi đâu thế?”
“Mẹ ra ngoài chút thôi, con ngủ ngoan nhé.”

Tôi ra khỏi nhà, trời đổ mưa lớn. Tôi ngồi ở trạm xe buýt, run rẩy giữa đêm. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của Hưng: “Cô dám sai tôi à?”

Tôi nhận ra, suốt mười năm qua, mình chưa bao giờ sai anh điều gì, chưa bao giờ được phép là con người thật của mình.


Tôi thuê một căn phòng nhỏ, bắt đầu xin làm kế toán ở công ty bạn cũ. Ban đầu khó lắm – sau mười năm ở nhà, tôi lóng ngóng với máy tính, không theo kịp công việc. Nhưng tôi kiên trì, học lại từ đầu, và dần quen.

Con tôi ở với bố. Tôi gọi về thường xuyên, mỗi lần đều nghe tiếng nó lí nhí:

“Bố bảo mẹ bỏ đi vì lười nấu cơm. Có phải không mẹ?”

Tôi chỉ cười:

“Không đâu con. Mẹ chỉ muốn đi học cách sống khác một chút thôi.”


Ba tháng sau, tôi nhận được giấy tòa án – anh Hưng đơn phương ly hôn. Lý do: “Vợ không làm tròn bổn phận.”

Tôi đến tòa, nhìn anh ký tên lạnh lùng mà không thấy đau nữa. Chỉ thấy nhẹ.

Thẩm phán hỏi:

“Chị có yêu cầu gì không?”
Tôi đáp:
“Tôi chỉ muốn nuôi con và giữ lại quyền được nấu hay không nấu bất kỳ bữa cơm nào mà tôi muốn.”

Anh Hưng cười khẩy:

“Cô nghĩ nuôi con dễ thế à? Nó theo tôi.”

Tòa xử: con ở với mẹ.

Tôi bỗng thấy trời hôm đó sáng hơn.


Hai năm sau, tôi mở một quán ăn nhỏ. Tôi lại vào bếp, nhưng không phải để nấu vì “nghĩa vụ”, mà vì tình yêu thật sự với món ăn. Mỗi bữa tôi nấu đều có mùi vị khác – của tự do.

Một buổi trưa, Hưng ghé quán. Anh đứng ngập ngừng ở cửa, dáng vẻ mệt mỏi.

“Lan… cơm em nấu vẫn ngon như xưa.”

Tôi mỉm cười, gắp thêm món canh chua anh từng thích:

“Giờ em nấu cho khách, không còn nấu cho riêng ai nữa.”

Anh cúi đầu, lặng im. Thằng Tí chạy ra, reo:

“Bố đến ăn cơm mẹ nấu à? Ngon lắm bố ơi!”

Hưng nhìn con, rồi nhìn tôi. Tôi thấy trong mắt anh có gì đó giống hối hận, nhưng cũng quá muộn rồi.


Khi Hưng về, tôi ngồi lại bên con, kể nó nghe:

“Con à, mẹ không ghét bố. Bố chỉ chưa hiểu rằng, một người vợ không sinh ra để phục tùng. Mẹ từng nghĩ yêu là nấu đủ ba bữa cơm mỗi ngày, nhưng hóa ra yêu còn là biết tự thương lấy mình.”

Thằng bé ngước lên, ánh mắt sáng trong:

“Mai này con lớn, con sẽ nấu cơm cho vợ khi cô ấy mệt.”

Tôi ôm con, cười mà nước mắt cứ rơi.


Kết:
Sau 10 năm làm “vợ đảm”, chỉ một lần không nấu cơm, Lan bị chồng đuổi ra khỏi nhà. Nhưng chính đêm mưa ấy, cô tìm lại cuộc sống thật của mình.

Còn Hưng, sau này dù có ăn bao nhiêu bữa ngon, anh vẫn không quên được bữa cơm cuối cùng mà Lan không nấu — vì đó là ngày anh mất đi người phụ nữ duy nhất từng yêu anh bằng cả trái tim.


Bởi đôi khi, hạnh phúc không nằm trong những bữa cơm được dọn sẵn, mà trong sự tôn trọng người cùng ngồi bên mâm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News