×
×

Trước ngày cưới 1 tháng, gia đình chồng họp lại, thản nhiên bảo tôi: “Nhà ba phòng thì để bố mẹ một phònTrước ngày cưới 1 tháng, gia đình chồng họp lại, thản nhiên bảo tôi: “Nhà ba phòng thì để bố mẹ một phòng, em gái một phòng. g, em gái một phòng.

Tôi 29 tuổi, nhân viên marketing, tích góp 5 năm cộng thêm tiền tiết kiệm từ thời đi làm thêm nên cuối cùng cũng mua được một căn hộ ba phòng ngủ. Đó là ước mơ của tôi: một nơi rộng rãi, sáng sủa, nếu sau này có con thì sẽ có phòng riêng, còn một phòng để làm việc.

Tôi gặp Dũng – bạn trai hiện tại – lúc đang sửa nhà. Anh hiền lành, chăm chỉ, gia đình làm buôn bán ở tỉnh lẻ. Yêu nhau hơn một năm, anh cầu hôn và tôi đồng ý. Tôi vốn nghĩ hôn nhân chỉ cần hai người thương nhau là đủ… nhưng chỉ đến khi chuẩn bị cưới, tôi mới hiểu rằng mình đã quá ngây thơ.

Mọi rắc rối bắt đầu từ một bữa cơm ra mắt.

**

Hôm ấy, tôi mời bố mẹ và em gái Dũng đến nhà mới ăn cơm. Căn hộ vừa hoàn thiện nội thất xong, mọi thứ còn thơm mùi gỗ mới. Mẹ anh – bà Thanh – nhìn ngó khắp nhà, không giấu được ánh mắt đầy tham vọng:

– Nhà rộng nhỉ. Ba phòng ngủ cơ à con?

Tôi cười nhẹ:

– Dạ, con tính sau này làm một phòng đọc sách, một phòng chuẩn bị cho em bé.

Bà gật gù, nhưng ánh mắt không giống đang nghe. Bà quay sang Dũng, rồi nói như ai đó nợ bà lời giải thích:

– Hai đứa cưới rồi ở đây luôn chứ?

– Dạ, ở đây ạ. – Dũng đáp.

Bà búng tay:

– Thế tốt. Mai mốt bố mẹ già cũng lên ở cùng thời gian đầu, rồi con bé Châu (em gái Dũng) học đại học trên này, ở luôn với anh chị cho tiết kiệm.

Tôi nghe mà tim dội lên một nhịp.

– Dạ… ở cùng ạ? – tôi cố hỏi cho rõ.

Bà Thanh cười thoải mái:

– Ừ chứ sao. Nhà ba phòng cơ mà. Phòng vợ chồng con một, phòng bố mẹ một, phòng cho con bé Châu. Hợp lý quá rồi còn gì.

Tôi nghẹn lòng.
Căn hộ này… tôi đã mua bằng từng đồng tôi tiết kiệm, vay mượn thêm chút ít, trả góp gần 10 năm. Gia đình Dũng không đóng một xu. Vậy mà họ tự nhiên phân chia phòng như thể là nhà của họ.

Tôi nhìn sang Dũng. Anh chỉ gãi đầu cười:

– Ờ thì… ở chung cho vui ấy mà. Nhà rộng mà em.

Tôi đặt ly nước xuống bàn, cố giữ giọng dịu dàng:

– Dạ thưa bác, con nghĩ sau này hai vợ chồng sống riêng cho thoải mái thì hơn…

Chưa nói hết, bà Thanh đã cắt lời:

– Thời buổi này sống chung mới tiện. Ai chẳng thế. Mẹ lên phụ con chăm em bé, rồi cơm nước… Con dâu mà được mẹ chồng chăm là nhất rồi còn gì.

Tôi cười méo mó.
Ai bảo con dâu nào cũng muốn điều đó?

**

Cuối bữa, họ bắt đầu nói chuyện sang tên nhà.

– Nhà này mua trước hôn nhân… – mẹ Dũng nói – …nhưng cưới xong thì cũng phải là tài sản chung chứ con? Chẳng lẽ con để Dũng không có tí gì?

Tôi khẽ đáp:

– Dạ, thưa bác, luật quy định tài sản mua trước hôn nhân là tài sản riêng. Nếu hai người không thỏa thuận sang tên thì vẫn là của riêng con ạ.

Mặt bà đanh lại:

– Con gái gì mà tính thế? Sống chung phải nghĩ cho chồng chứ.

Dũng vẫn im. Im đến phát bực.

Cuối cùng, tôi chỉ cười và chốt câu:

– Dạ, chuyện tài sản con sẽ giữ nguyên như hiện tại ạ.

Bà Thanh cụp mạnh bát xuống bàn. Tôi biết, mâu thuẫn mới chỉ bắt đầu.

**

Hai tuần sau, họ mở họp gia đình. Tôi đến nhà Dũng mà cảm giác như đi họp phụ huynh.

Mẹ anh mở đầu:

– Hôm nay bác muốn nói rõ. Nếu hai đứa cưới nhau, phải để bố mẹ ở cùng. Nhà to như thế để trống lãng phí. Với lại con gái bác lên học, ở nhà trọ không an tâm. Dũng cũng đồng ý rồi.

Tôi quay qua nhìn Dũng. Anh né ánh mắt tôi.

– Đúng không con?

Anh lẩm bẩm:

– Ờ… mẹ nói cũng đúng…

Cả căn phòng như xoay vòng.

Tôi hít sâu:

– Con xin lỗi bác, nhưng căn hộ này là tài sản riêng của con. Con mua để chuẩn bị cuộc sống hai vợ chồng. Việc ai ở cùng… con muốn hai đứa quyết định với nhau, không ai áp đặt.

Bố Dũng lên tiếng:

– Cháu nói vậy là không được. Lấy chồng thì phải theo chồng. Nhà chồng bảo sao nghe vậy chứ.

Tôi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng cho sự chịu đựng.

– Thưa bác, con chỉ nói một câu…
Nếu nhà này là của con thì con có quyền quyết định. Nếu nhà này là của nhà bác, thì con xin phép không dọn về. Vậy thôi ạ.

Cả phòng im bặt.

Mẹ Dũng trợn mắt:

– Ý con là sao?

– Dạ đơn giản ạ. Con không sẵn sàng lấy chồng mà phải sống như người thuê nhà chính ngôi nhà mình mua.

Dũng lúc này mới luống cuống:

– Em nói gì cực vậy! Chỉ ở chung thôi mà…

Tôi nhìn thẳng vào anh:

– Anh định cưới vợ hay cưới cả gia đình?

Anh đứng hình.

Tôi tiếp tục, giọng bình tĩnh nhưng từng chữ đều nặng như đá:

– Việc anh im lặng trước những yêu cầu vô lý… nói lên rằng anh chọn đứng về phía nào trước khi chúng ta thành vợ chồng. Em không cần một cuộc hôn nhân mà phải đánh đổi sự bình yên của mình.

Không ai nói gì thêm. Tôi đứng dậy, cúi chào và ra về.

**

Tối đó, Dũng đến tìm tôi. Anh giải thích rằng mẹ anh thương con nên muốn ở cùng, rằng ở chung gia đình mới ấm cúng, rằng tôi làm căng quá.

Tôi hỏi:

– Nếu mẹ anh muốn lấy chìa khóa nhà, anh cũng đưa đúng không?

Anh im lặng.

Tôi hỏi tiếp:

– Nếu em không đồng ý ở chung, anh sẽ đòi chia phòng tiếp chứ?

Anh gãi đầu:

– Nhà ba phòng thì anh thấy… cho Châu một phòng cũng được…

Tôi cười. Nhẹ nhàng thôi, nhưng là nụ cười của người vừa tỉnh mộng.

– Dũng à…
Em không muốn trở thành người thuê chính căn nhà mình trả góp 10 năm.
Em càng không muốn sống một đời phải xin phép từng hơi thở.
Nếu ngay từ đầu anh không bảo vệ được em, sau này rồi sao?

Anh lúng túng:

– Em đừng như thế… cưới rồi tính…

– Không, mình tính ngay bây giờ. – Tôi nói – Và câu trả lời của em là: hủy cưới.

Dũng chững lại, rồi bật dậy:

– Em điên rồi!

Tôi lắc đầu:

– Không. Em chỉ tỉnh táo hơn thôi.

Anh bỏ đi, đóng sầm cửa. Tôi ngồi lại trong căn nhà của chính mình, im lặng nhưng bình yên. Lần đầu tiên sau mấy tháng, tôi thấy mình được thở.

**

Ba ngày sau, mẹ Dũng nhắn tin chửi tôi “tham tiền”, “không biết điều”, “hỗn láo”. Tôi không trả lời.
Còn Dũng… anh nhắn vỏn vẹn một câu:

“Nếu em chịu sang tên một phần căn hộ cho anh, bố mẹ sẽ không đòi ở chung nữa.”

Tôi nhìn tin nhắn ấy rất lâu.
Rồi tôi xóa, và chặn.

Tình yêu 1 năm kết thúc vì chỉ một lý do: Tôi hiểu được giá trị của mình.

Đến giờ tôi vẫn sống trong căn hộ ấy. Một mình, nhưng bình yên.
Đôi khi, hạnh phúc không phải là cưới được ai, mà là kịp dừng lại khi thấy tương lai của mình bị đòi chia làm ba phòng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News