×
×

Từ hôm đó, tôi treo hẳn chiếc áo khoác trắng vào tủ, không bao giờ mặc lại nữa.

Sáng hôm đó, trời se lạnh. Tôi – ông Lâm, 68 tuổi, nghỉ hưu đã gần chục năm – đang chuẩn bị ra chợ mua ít đồ giúp bà nhà nấu bữa trưa. Cái áo khoác trắng tôi vẫn hay mặc treo ngay đầu giường, đã cũ sờn nhưng sạch sẽ, gắn bó bao năm nay.

Tôi vừa khoác áo vào, thì bé Khoa – cháu nội tám tuổi – từ trong phòng chạy ra, gương mặt tái nhợt. Nó ôm chặt tay tôi, giọng run run:

“Ông ơi, hôm nay ông đừng mặc áo khoác trắng nhé! Đừng mặc nha ông!”

Tôi khựng lại.

“Sao thế con? Áo này ông vẫn mặc mà.”

Nó mím môi, ánh mắt hoảng hốt như sắp khóc:

“Con… con nằm mơ thấy ông mặc áo trắng, đi ra đường rồi bị… xe đụng… máu nhiều lắm, con sợ lắm ông ơi!”

Nghe đến đây, tim tôi chùng xuống. Tôi cười xòa để dỗ dành cháu, nhưng sâu trong lòng thoáng một cảm giác lạnh buốt khó tả. Lâu nay, thằng bé vốn ít nói, mà mỗi khi nó mơ thấy điều gì lại hay trùng hợp lạ lùng.

Tôi nhớ hồi tháng trước, nó từng mơ “có rắn trong vườn”, sáng hôm sau thật sự có con rắn nước bò vào chậu cây cảnh.

Tôi nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Khoa, rồi nhẹ gật đầu:

“Được rồi, ông nghe lời con. Hôm nay ông không mặc áo trắng nữa.”

Nó thở phào, ôm chầm lấy tôi, nói nhỏ:

“Ông nhớ nhé, áo trắng là không được đâu.”

Tôi thay chiếc áo nâu cũ, đội mũ len rồi dắt xe ra cổng. Ngoảnh lại, thấy thằng bé vẫn đứng nhìn theo, hai tay nắm chặt. Một linh cảm mơ hồ len lỏi trong tôi – chẳng hiểu sao, lần đầu tiên trong đời, tôi tin vào một giấc mơ của trẻ con.


Con đường tôi đi ra chợ quen thuộc lắm – chỉ cách nhà hơn 2 cây số, qua cây cầu sắt nhỏ bắt ngang con kênh. Buổi sáng, xe cộ đông đúc, mấy anh công nhân, học sinh tấp nập. Tôi vừa đạp xe vừa ngân nga mấy câu hát cũ.

Khi đến gần cầu, bất chợt nghe tiếng “RẦM!” thật lớn phía trước. Tôi giật mình, dừng xe lại. Một chiếc xe tải vừa húc thẳng vào xe máy của người đàn ông… mặc áo khoác trắng.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Chiếc xe máy bị hất văng, người đàn ông nằm bất động bên lề đường, máu chảy loang ra mặt đường ướt.

Tôi bủn rủn tay chân. Nếu tôi không nghe lời thằng Khoa… nếu tôi vẫn mặc chiếc áo trắng ấy… thì có lẽ người nằm đó là tôi.

Cảnh sát đến, tôi đứng lặng hồi lâu. Khi họ dọn hiện trường, tôi mới dắt xe đi chậm lại, tim vẫn chưa thôi run.


Chiều về, tôi kể lại chuyện cho cả nhà nghe. Ai cũng rùng mình. Bà nhà tôi nắm tay tôi khóc:

“Ông mà có mệnh hệ gì, tôi biết sống sao đây…”

Thằng Khoa ngồi nép bên cạnh, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn đầy sợ hãi. Tôi ôm nó vào lòng, khẽ xoa đầu:

“Nhờ con mà ông còn ngồi đây đấy. Ông phải cảm ơn giấc mơ của con.”

Từ hôm đó, tôi treo hẳn chiếc áo khoác trắng vào tủ, không bao giờ mặc lại nữa. Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó…


Một tuần sau, khu phố tôi rộ lên tin người đàn ông bị nạn hôm đó chính là ông Vượng – hàng xóm cách nhà tôi hai ngõ. Ông ta sống một mình, vốn hay uống rượu và… từng nhiều lần nhầm tôi là “ông bạn mặc áo trắng đi xe đạp” khi nhìn từ xa.

Hóa ra, sáng hôm ấy, ông Vượng cũng ra chợ cùng lúc với tôi, mặc chiếc áo trắng rất giống áo tôi, và đi cùng hướng. Tài xế xe tải khai rằng trời mưa, ông ta thấy một người mặc áo sáng màu đạp xe, phanh gấp không kịp…

Tôi nghe xong mà lạnh người. Chỉ khác nhau một khoảnh khắc, một chiếc áo, mà hai số phận đối lập hoàn toàn.


Tối đó, khi dọn bàn thờ, tôi nhìn tấm ảnh ông Vượng trên cáo phó mà rưng rưng. Cuộc đời mong manh như sợi chỉ, có khi chỉ một lời thì thầm của trẻ thơ cũng đủ đổi hướng định mệnh.

Tôi ngồi xuống, gọi bé Khoa lại, hỏi nhỏ:

“Con kể ông nghe, sao con lại mơ thấy vậy?”

Thằng bé cúi đầu, giọng khẽ khàng:

“Trong mơ, con thấy ông mặc áo trắng đi qua cầu. Có ai đó gọi ông, ông quay lại… rồi ánh đèn sáng chói. Con sợ quá, con la lên, rồi tỉnh.”

Tôi nghẹn ngào, ôm cháu vào lòng.

“Ông cảm ơn con. Có lẽ trời thương, cho ông thêm cơ hội để yêu thương mọi người nhiều hơn.”

Từ đó, mỗi sáng tôi đều cùng Khoa đi bộ quanh xóm, dạy nó trồng cây, kể chuyện xưa. Nó nói với tôi:

“Con ước ông sống lâu, để con lớn, con chăm ông.”

Tôi bật cười, nụ cười nhẹ nhõm mà ấm áp nhất từ lâu.


Thời gian trôi, chuyện chiếc áo trắng dần trở thành giai thoại trong xóm. Mỗi lần ai nhắc lại, tôi chỉ cười:

“Không có thằng cháu, chắc tôi đi sớm rồi.”

Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi hiểu, có những điều tưởng như mê tín lại chính là sự nhạy cảm của tình thân. Đứa trẻ tám tuổi ấy, với trái tim trong sáng, đã cảm nhận được thứ mà người lớn thường bỏ quên – linh cảm giữa tình yêu và nỗi sợ mất mát.


Một năm sau, vào đúng ngày giỗ đầu ông Vượng, tôi mang hương ra mộ ông thắp. Trời vẫn se lạnh, y hệt buổi sáng định mệnh ấy. Tôi mặc chiếc áo nâu sậm, trong túi áo có mảnh giấy nhỏ bé Khoa viết:

“Ông nhớ sống lâu nhé. Con thương ông.”

Tôi đọc mà mắt nhòe đi. Nhìn lên bầu trời trong vắt, tôi khẽ thì thầm:

“Cảm ơn con, cảm ơn cả cuộc đời đã cho ông thêm một ngày được yêu thương.”


Thông điệp:
Đôi khi, những lời cảnh báo tưởng chừng vô lý lại là phép màu của số phận. Hãy biết lắng nghe – không chỉ bằng lý trí, mà bằng cả trái tim. Vì tình yêu, dù nhỏ bé, cũng có thể cứu lấy một mạng người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News