×
×

Từ ngày cưới, Trang ít khi gọi “bố mẹ”, mà toàn “anh Hưng ơi, bố mẹ anh bảo thế à?”.

Tôi năm nay sáu mươi lăm tuổi, nghỉ hưu được ba năm. Lương hưu mỗi tháng mười tám triệu, đủ để sống thong thả, nếu như tôi biết giữ lại cho mình. Nhưng như bao ông bố Việt khác, tôi chẳng bao giờ làm được điều đó.

Từ ngày con trai cưới vợ, tôi và bà nhà dồn hết tiền tiết kiệm, cộng thêm phần lương hưu hàng tháng, gần như chuyển thẳng qua cho chúng nó. Khi thì “bố mẹ cho thêm để mua bộ sofa tử tế đón khách”, khi thì “bố ơi, vợ con sinh bé, con thiếu chút tiền viện phí”, tôi chẳng nề hà.

Tôi từng nghĩ: “Thôi thì đời mình cực rồi, miễn tụi nó yên ấm là được.”

Nhưng cuộc đời không đơn giản như những phép cộng, phép trừ.


Con trai tôi, Hưng, làm kỹ sư công trình. Cả tháng đi suốt, chỉ về nhà mỗi cuối tuần. Con dâu tôi – Trang – thì khéo léo, nhanh miệng, nhưng trong ánh mắt lúc nào cũng có một lớp màng ngăn cách vô hình với tôi và bà nhà. Từ ngày cưới, Trang ít khi gọi “bố mẹ”, mà toàn “anh Hưng ơi, bố mẹ anh bảo thế à?”. Tôi lờ đi, nghĩ cô ấy còn trẻ, rồi sẽ thay đổi.

Thế nhưng, dần dà, tôi nhận ra khoảng cách ấy chẳng những không thu hẹp, mà càng ngày càng xa.

Tôi ốm vào tháng tám năm ngoái, giữa đợt nắng nóng khủng khiếp. Cảm cúm ban đầu, sau chuyển sang viêm phổi. Bà nhà tôi hoảng, gọi con trai về, nó nói đang ở công trình xa, nhắn Trang đưa tôi đi bệnh viện.

Trang đến, cau mày nhìn quanh nhà:
– Trời ơi, sao nhà bẩn thế này hả bố? Bụi quá, khách đến nhìn thấy kỳ chết.
– Khách nào? – Tôi hỏi, hơi thở vẫn nặng nhọc.
– Bố mẹ con sắp từ Hải Dương lên ở ít hôm. Con đang dọn phòng tầng hai cho họ. Chắc bố nằm phòng tầng một tạm nhé.

Tôi nhìn vợ chồng nó tất bật lau chùi, sơn sửa, cười nói rộn ràng. Còn tôi nằm trong căn phòng nhỏ, kê tạm cái giường gỗ, quạt hỏng từ năm ngoái. Bà nhà tôi ngồi bên, chấm mồ hôi trên trán tôi, khẽ nói:
– Hay mình về quê đi ông ạ. Ở đây thấy mình thừa quá.

Tôi im lặng. Cảm giác đau trong ngực không chỉ là bệnh.


Bố mẹ vợ của Hưng đến. Cặp vợ chồng già phúc hậu, nhưng tôi cảm thấy mình bị đẩy ra khỏi ngôi nhà do chính tay mình trả tiền mua. Mọi bữa ăn, mọi kế hoạch trong nhà đều xoay quanh họ. Tôi thì nằm trong phòng tầng một, nghe tiếng cười vọng xuống từ tầng trên, nghe tiếng Trang gọi “bố mẹ con ăn thêm miếng này, ngon lắm!” mà thấy cổ họng nghẹn lại.

Có lần, tôi gắng gượng lên cầu thang định mời họ cùng uống trà, Trang chạy ra đỡ, giọng nhẹ mà lạnh:
– Bố nằm nghỉ đi, con đang dọn nhà cho sạch, kẻo bố mẹ con nhìn thấy lại chê.

Lúc đó, tôi chỉ cười, một nụ cười yếu ớt mà có lẽ chính tôi cũng chẳng hiểu là buồn hay chua chát.


Sau đợt ốm, tôi nằm viện gần một tháng. Tiền viện phí phần lớn do bảo hiểm chi trả, còn lại tôi tự rút sổ tiết kiệm – cuốn sổ cuối cùng của đời tôi – trả nốt. Hưng đến thăm đúng hai lần, mỗi lần ở lại chừng mười phút.

Ngày ra viện, bà nhà tôi bảo:
– Ông về quê sống cho nhẹ lòng đi. Ở đây, mỗi lần con dâu cười nói là tôi lại thấy đau ngực.

Tôi gật đầu. Hai vợ chồng về lại căn nhà nhỏ ở quê – nơi từng bỏ hoang từ ngày Hưng lên thành phố. Nhà cũ kỹ, mái dột, nhưng ít ra, tôi không còn cảm thấy mình là người dưng.


Nửa năm sau, Hưng gọi điện:
– Bố ơi, cho con mượn ít tiền. Vợ con muốn mở tiệm cà phê, vốn thiếu tầm trăm triệu.
Tôi bật cười, không biết là do mệt hay chán:
– Bố hết tiền rồi con ạ.
– Ơ… bố lĩnh lương hưu mà?
– Ừ, bố dùng để sửa lại nhà ở quê, rồi phòng khi đau ốm.

Giọng nó nhỏ dần:
– Dạ, vâng.

Kể từ đó, nó ít gọi về hơn.


Đầu năm nay, tôi nhận được thiệp mời tân gia từ chính nhà con trai mình. Tôi và bà nhà đến, không ai ra đón. Trang đứng trong phòng khách, thấy chúng tôi thì hơi khựng lại:
– Ối, bố mẹ về rồi à… Nhà hơi chật, chắc bố mẹ ngồi tạm ngoài hiên nhé, để con còn bày tiệc.

Tôi nhìn quanh, mọi thứ sáng bóng, lung linh – cái tủ gỗ tôi góp tiền mua, cái bàn ăn tôi từng chọn. Vậy mà bây giờ, tôi chỉ là khách ghé ngang.

Giữa bữa tiệc, một người bạn của Hưng hỏi đùa:
– Nhà này to đẹp thế, chắc bố mẹ anh đầu tư dữ lắm hả?
Hưng cười, nâng ly:
– Dạ, công sức hai vợ chồng con là chính thôi anh ạ.

Câu nói nhẹ như không, mà trong lòng tôi nặng trĩu. Bà nhà tôi cúi mặt, nước mắt lăn xuống bàn tay run rẩy.


Đêm đó, tôi nằm trong căn phòng nhỏ ở quê, nghe tiếng mưa rơi ngoài mái ngói. Bà nhà hỏi:
– Ông có hối hận không?
Tôi cười khẽ:
– Không. Bố mẹ sinh con ra đâu phải để đòi ơn. Chỉ tiếc là mình đã quên mất rằng, con cái cần được dạy cách yêu thương – không chỉ nhận mà còn phải biết cho đi.

Tôi lấy bút, viết lại một tờ di chúc giản đơn: “Ngôi nhà ở quê và phần lương hưu còn lại, sau này xin dành làm quỹ khuyến học cho trẻ em nghèo trong làng.”

Bà nhà gật đầu, ánh mắt nhẹ như vừa trút được gánh nặng.


Ba tháng sau, Hưng về thăm, mang theo ít trái cây. Nó ngồi xuống, tránh ánh mắt tôi.
– Bố, con xin lỗi. Con không biết hồi đó bố buồn như vậy… Trang giờ mới hiểu, cô ấy bảo sẽ xuống quê thăm bố mẹ.
Tôi chỉ cười:
– Bố không giận. Chỉ mong con biết giữ lấy cái “nhà” thật sự – là lòng người trong đó, chứ không phải bức tường đẹp.

Nó im lặng, rồi cúi đầu thật lâu.

Ngoài hiên, mấy đứa trẻ trong làng chạy qua, cười vang. Tôi nhìn chúng, lòng nhẹ nhõm. Có lẽ, điều quý nhất ở tuổi già không phải là tiền, cũng chẳng phải sự báo hiếu của con cái, mà là cảm giác mình vẫn còn đủ lòng nhân để trao đi – dù chẳng ai đòi nhận lại.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy căn phòng nhỏ của mình thật sự ấm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News